“Mẹ, mẹ nói xem nếu có người cả đời đều tốt đẹp thuận lợi, được ông trời ưu ái, làm gì cũng được như ý… Bỗng một ngày, mọi thứ lại trở về với điểm xuất phát, ông trời bắt anh ta làm lại, lựa chọn lại cuộc sống, mẹ bảo anh ta có cần phải thay đổi không?”
Đối mặt với vấn đề triết học sâu sắc thế này, Ms.Diêu choáng váng, cái tình tiết gì đây?
“Chắc là cần. Dù sao cũng đã có một đời thỏa mãn rồi, chắc chắn sẽ muốn thử thách với những thứ khác, hoặc lựa chọn mới sẽ khiến anh ta có phát hiện mới.”
Ms.Diêu đơn thần chỉ là bốc phét, nhưng người nghe lại có lòng, Lục Thi Nhã lặng lẽ gật đầu trên vai bà.
“Con biết rồi, Ms.Diêu. Đôi khi không thể không nói, mẹ là một phụ nữ vừa có trí tuệ lại vừa xinh đẹp. Có người mẹ như mẹ, con thật hạnh phúc.”
“Thôi thôi thôi… nịnh nọt cái gì. Mẹ còn tưởng con muốn kể chuyện của con và Tiểu Thần Thần cơ đấy.”
“Chẳng có gì. Chỉ là cuộc sống phải có chút gia vị mới đặc sắc, cãi nhau là chuyện rất bình thường thôi ạ.”
“Không có chuyện gì thật?”
“Không có. Có điều, mẹ à, lần sau, nhất là trước mặt ba, mẹ đừng luôn miệng gọi Tiểu Thần Thần Tiểu Thần Thần nữa nhé. Cũng lớn cả rồi, mẹ gọi thế, Nhan Thần Phi sẽ xấu hổ, ba con cũng sẽ ghen đấy.”
“Con bé này! Ba con thì ghen cái gì. Lớn nữa cũng vẫn là đứa trẻ lớn lên dưới mi mắt mẹ, sao không thể gọi? Đến Tiểu Thần Thần còn chẳng nói gì, mẹ thấy là do con ghen thì có!”
“Mẹ, mẹ thôi đi nhé. Người ta thì giấu kĩ con gái nhà mình như bảo bối, còn mẹ thì cứ nhất quyết đẩy con gái ruột ra ngoài! Hứm.”
“Còn chẳng phải là mẹ thấy thằng bé Thần Thần tốt với con, lại còn rất ưu tú sao? Qua núi này thì không còn hàng quán nào nữa đâu. Huống hồ, chẳng phải từ nhỏ con đã rất quan tâm nó? Đương nhiên mẹ cảm thấy hai đứa lớn lên sẽ ở bên nhau là lẽ bình thường.”
“Được rồi ạ! Mẹ nghĩ xa xôi quá! Nhưng mà mẹ ơi, con người đều sẽ thay đổi. Chẳng qua con đột nhiên nhận ra rằng con cũng chẳng phải cứ nhất định là cậu ấy mới được. Có lẽ con nên dành sự quan tâm cho chính bản thân mình, khiến bản thân trở nên xuất sắc hơn để ba mẹ không phải lo lúc tuổi già.”
Lục Thi Nhã cảm khái, mười mấy năm qua ngoài việc học hành để ba mẹ cô tự hào ra, dường như cho đến giờ, cô vẫn chưa làm gì khác cho họ. Phận làm con như cô xem như đã bất hiếu.
Ms.Diêu lại không đồng tình, vẻ mặt nghiêm túc dần.
“Nha, kì thực mẹ chỉ luôn mong con sống vui vẻ.”
“Con rất vui mà…”
“Không, ý mẹ không phải là bảo con không vui, chỉ là con chín chắn trưởng thành quá sớm. Tư duy, khả năng học hành của con vượt xa tưởng tượng của ba mẹ. Con mới mười sáu tuổi thôi, mẹ và ba chỉ mong con có được một thời niên thiếu vui vẻ, những cái khác đều không quan trọng.”
“Mẹ, mẹ không thích con thông minh?”
“Tất nhiên không phải. Con thông minh khiến ba mẹ rất vui, cũng bớt lo. Cái ba mẹ không thích là con quá tự tạo áp lực cho mình. Nói thật, chúng ta không thiếu danh lợi, tiền bạc. Năm đó, mẹ và ba con phá tan mọi trở ngại để bên nhau chỉ vì muốn xây dựng một gia đình hạnh phúc. Mà con đến… đã là cho ba mẹ qua nhiều… Mẹ cảm ơn con.”
Nghe những lời tự đáy lòng Ms.Diêu, nước mắt Lục Thi Nhã lập tức tuôn rơi.
“Mẹ…”
“Ừ.”
“Mẹ!”
“Làm sao?”
“Con muốn gọi mẹ nhiều hơn thôi!’
“Buồn nôn!”
Miệng nói buồn nôn, nhưng mắt Ms.Diêu cũng rơm rớm.
“Không biết ai buồn nôn trước…”
“Cái con ranh này…”
Cứ thế câu được câu chăng, trong buổi chiều ấm áp này cõi lòng Lục Thi Nhã đã phần nào được giải thoát.
Lúc Mr.Lục tan làm về nhà thì hai mẹ con vẫn đang ôm nhau, lòng Mr.Lục lập tức như nở hoa.
Một nhà ba người giống như trước kia, hòa thuận yên bình ăn xong bữa tối.
***
Hôm sau, Lục Thi Nhã sửa soạn quần áo. Vì chuyện giành giải thưởng nên gần nửa tháng nay cô chưa đến lớp, hôm nay mới trở lại trường học. Mấy cô bạn Tiểu Bố, Đới Đới, Ti Ti lập tức vây quanh cô.
“Mình có mang quà cho các cậu, để ở ký túc xá rồi. Chốc nữa các cậu về mở quà nhé!”
Lục Thi Nhã tươi cười, hào hứng chuyện trò với các cô bạn.
Cả buổi học, trong lớp vẫn luôn trống một chỗ ngồi.
Cậu không đến!
Lục Thi Nhã hỏi đám Ti Ti. Câu trả lời khiến cô hơi bất ngờ. Từ khi cô đi, cậu ấy cũng không lên lớp nữa.
Lục Thi Nhã chống tay lên bàn học, nhìn ra tòa nhà cao tầng ngoài cửa sổ, không cẩn thận bẻ gãy cây bút trong tay.
Buổi trưa, cô không ngồi yên nổi nữa.
Có một số chuyện không giải quyết sớm thì mãi mãi không thể an ổn.
Vì vậy, cô đạp xe đạp tới dưới tòa nhà của Nhan Thần Phi. Để tránh xảy ra tình huống xấu hổ lần nữa, Lục Thi Nhã gọi điện thoại trước. Nhan Thần Phi gần như là bắt máy ngay lập tức, nhưng lại rề rà không lên tiếng.
“Có tiện nói chuyện không?”
Không phải cố ý xa cách, chỉ là hình thức cho có. Lục Thi Nhã nghĩ mình phải lý trí khi mở miệng.
“Có…”
Giọng nói mờ mịt, có vẻ như rất mệt mỏi.
“Đang ở nhà à? Mình đang ở dưới lầu, lên có tiện không?”
Lục Thi Nhã nói xong, đầu bên kia không nói gì, nói chính xác thì chỉ có tiếng sột soạt.
Lục Thi Nhã đang nghĩ đây là tiếng gì phát ra thì một bóng người vội vàng lao nhanh tới trước mặt cô, mạnh mẽ ôm cô thật chặt.
Trái tim Lục Thi Nhã đập loạn lên, mắt cũng cay cay, nhưng tay lại không có bất cứ cử động gì, để mặc cho cậu ôm.
Ôm một lúc lâu đến nỗi chân tê rần, cô không chịu nổi đành kéo góc áo cậu, đẩy cậu ra.
“Không tiện lên nói chuyện thì chúng ta nói ở đây đi!”
Lục Thi Nhã bình tĩnh lên tiếng, không ngừng nhắc nhở bản thân rằng mình đã là người trưởng thành, phải cử xử lý trí.
Ánh mắt Nhan Thần Phi dính chặt vào cô, cậu nắm lấy tay cô đi lên lầu.
Vào phòng, Lục Thi Nhã thầm thở phào một hơi, hóa ra không có ai!
Nhưng nhìn thấy cái sofa kia, cảnh tưởng ngày hôm ấy lại như hiện ra trước mắt, khiến cô không khỏi xoay đầu đi hướng khác.
Thấy động tác của cô, ánh mắt của cô, Nhan Thần Phi cũng nhìn cái về cái sofa. Cậu lập tức sải bước đến mở tủ bếp, cầm một cái kéo ra, cắt nát cái sofa dưới ánh nhìn của cô.
Lục Thi Nhã giật mình tại chỗ, nhưng cậu không bận tâm, vừa cắt vừa nhìn cô chằm chằm, hệt như một tên ác ma đáng sợ… bị tâm thần!
“Cậu làm gì vậy? Cái sofa này làm sai gì chứ?”
Lục Thi Nhã chất vấn, giọng nói mang theo tức giận.
Nhan Thần Phi dừng lại, cười khổ, rồi bóng dáng cao lớn ấy ngã xuống sàn.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt tự giễu nhưng lại khiến người ta cảm thấy tội nghiệp, đáng thương.
“Cậu không thích nhìn thấy nó, mình muốn phá hủy nó.”
Lời Nhan Thần Phi nói rõ ràng đã xuất hiện vấn đề, lúc này mà cô không nhận ra nữa thì cô đúng là con ngốc.
Chung quy lại, cái gì cũng không thay đổi được!
Người ta nói “không có mũi khoan thì đừng hòng làm thợ gốm”, cô lại chẳng phải thần thánh, trời đã định không thay đổi được cuộc sống của người khác.
“Đúng, mình không thích cái sofa này, bởi vì mình thấy nó bẩn.” Lục Thi Nhã bình thản nói.
Gần như trong nháy mắt đó, cô cho rằng cô đã triệt để hủy hoại cậu, toàn bộ…
Cậu đang hoảng loạn!
“Hôm ấy không phải…”
“Không phải như mình đã nhìn thấy?”
Lục Thi Nhã tiếp lời cậu, giọng nói xen lẫn ý mỉa mai chặn cứng họng cậu.
Đứng lâu, cô cảm thấy mệt, bèn ngồi xuống cái ghế cạnh bàn ăn, tiếp tục nói:
“Nhan Thần Phi, trước khi nói câu này, mình xin lỗi cậu trước. Mình không bên cậu được cả đời đâu, chúng ta chia tay đi!”