“Tức cái gì?”
“Căn phòng này… những người khác…” Cậu cúi đầu xuống, dáng vẻ tủi thân.
“Hừm, chẳng lẽ chúng ta lại phải đổi chỗ ở?”
“Có thể mà.”
Thế thì nói gì nữa? Kẻ có tiền đúng là tùy hứng.
Thở dài nửa ngày, Lục Thi Nhã đột nhiên nhớ ra một chuyện, bèn vội vàng hỏi:
“Hình như cậu rất thân thiết với dì cậu?”
“Bà ấy rất giống người kia.”
“Ồ… bà ấy biết cô em họ kia có tâm tư với cậu?”
Nhan Thần Phi tặng cô một cái lườm khét lẹt.
“Cô ta không quan trọng.”
Lục Thi Nhã biết “cô ta” là chỉ ai, cảm thấy hơi bất lực. Thật ra cô đã sớm bỏ qua từ lúc cậu giải thích rồi. Cái con người này hệt như con cù giẫm phải dây, nhắc tới là lại phản ứng thái quá.
“Coi như mình chưa nói gì, mình chỉ muốn nhắc nhở cậu thôi, đừng có phá không khí. Dì cậu có vẻ đối xử với cậu không tệ nhỉ?”
Nhan Thần Phi im lặng, ánh mắt hơi ảm đạm. Lục Thi Nhã không hiểu được cảm xúc xuất hiện trên mặt cậu lúc này.
Ảm đạm?
“Thật ra, bà ấy cũng không thương mình.”
Bà ấy, là chỉ dì của cậu?
Lục Thi Nhã ngờ ngợ, im lặng chờ cậu nói hết.
Nhan Thần Phi thở dài, lắc đầu nhìn cô.
“Không phải ai cũng ngốc như cậu, không để ý tới thân phận của mình, sức khỏe của mình, những gì mà mình có.”
Nghe vậy, tim Lục Thi Nhã bỗng chùng xuống. Cô nhìn cậu chằm chằm, chỉ mong rằng mình nghĩ nhiều, thế nhưng sự thực lại không như vậy.
“Nhà họ Lê kinh doanh cung ứng nguyên liệu, quan hệ hợp tác chặt chẽ với tập đoàn Thần Phong, nhưng mẹ… Người kia khinh thường gia đình này, nên chọn rời đi. Còn nhà họ Lê cần mối quan hệ hợp tác với Thần Phong mới giữ được chỗ đứng ở thành phố Y, vì vậy…”
“Vì vậy dì của cậu mới cố ý săn sóc, làm thân với cậu?”
Chuyện như vậy, cô thật sự không ngờ được, thương trường quá đen tối, quan hệ nào cũng bị lợi ích hóa. Cả kiếp trước lẫn kiếp này của cô đều không dính dáng tới thế giới như vậy, chẳng trách cô lại không nghĩ đến được.
“Cậu biết dì cậu có mưu đồ với cậu mà còn…”
Lục Thi Nhã ngừng lại, không nói tiếp. Câu nói vừa rồi của cậu văng vẳng trong đầu cô, bà ấy rất giống với người kia.
Lục Thi Nhã càng ngày càng tò mò, rốt cuộc mẹ Nhan Thần Phi là người thế nào mà lại ảnh hưởng tới cậu đến thế.
“Chú Nhan cũng biết?”
“Ừ.”
“Thôi được rồi, nói thật, mối quan hệ của người ở tầng lớp bọn cậu thật sự khiến người khác khó hiểu. Nhưng mà, Tiểu Thần Thần, mình rất không thích cậu bị người khác lợi dụng, nhất là người có quan hệ huyết thống với cậu, khiến mình cảm thấy rất ghê tởm.” Lục Thi Nhã ghét bỏ nói.
Nhan Thần Phi lẳng lặng nhìn cô, không kìm được mà thò tay kéo một lọn tóc của cô, đặt bên môi mình.
“Mình thích cách cậu quan tâm mình, cũng thích vẻ mặt lúc cậu bênh vực mình.”
Hừm, vậy mà cũng nói được.
Lục Thi Nhã xấu hổ đẩy cậu ra.
“Cả ngày trong đầu chỉ nghĩ gì đâu, không nghiêm túc gì cả. Đọc nhiều sách vào, không có thành tích thì cậu đợi mà ngủ trên sofa đi.”
Nói chuyện xong thì đi tản bộ, gần đây cô đang tập thành thói quen này.
Từ hôm đó về sau, Lê Nguyệt cũng không xuất hiện nữa. Lúc nói chuyện điện thoại với Lam Vũ Tịch, Lục Thi Nhã vô tình nhắc đến, nghe nói dạo này cô ta gầy đi. Cô cảm thấy, tình yêu ấy mà, luôn luôn khiến ai đó bị tổn thương.
Cô vốn tưởng có thể yên tĩnh rồi, nào ngờ ác mộng kinh hoàng nhất vẫn còn ở phía sau.
Dì của Nhan Thần Phi dẫn theo Lê Nguyệt xuất hiện dưới căn hộ của cậu, nhiệt tình chào hỏi. Nhan Thần Phi biết cô thích “sạch sẽ”, nhất quyết không cho hai mẹ con bọn họ vào nhà, nên bầu không khí hơi xấu hổ.
Lục Thi Nhã nhìn ra sự khinh thường ẩn giấu trong ánh mắt và điệu cười tiêu chuẩn hóa của dì cậu, những điều này khiến cô hơi bất an.
Không ngờ, mấy ngày sau, linh cảm đó thật sự ứng nghiệm.
Sau khi ở chung một tháng, bọn họ bị bắt quả tang.
Ms.Diêu và Mr.Lục xuất hiện trước cửa căn hộ. Khuôn mặt của Mr.Lục lúc ấy, đừng hỏi đen đến mức nào. Ms.Diêu khá hơn, nhưng trông cũng rất thất vọng.
Lục Thi Nhã đang nắm tay Nhan Thần Phi, vừa thấy ba mẹ mình thì lập tức buông ra, xấu hổ áy náy gọi ba mẹ.
Nhan Thần Phi đi theo sau cũng lễ phép chào hỏi, chỉ là Mr.Lục rất khinh khỉnh, dẫn đầu đi vào căn hộ của Nhan Thần Phi.
Sau khi nhìn ngó hết trang hoàng trong nhà, mắt Mr.Lục như bốc lửa tới nơi. Ông tức giận ngồi “bịch” xuống sofa, chỉ tay về phía cô nói lắp cả buổi, cuối cùng vẫn buông xuống…
Ms.Diêu vẫn không nói gì, chỉ sờ đông sờ tây, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh Mr.Lục, nghiêm mặt hỏi.
“Nha Nha, chuyện từ bao giờ?”
Ngữ khí của Ms.Diêu vẫn còn ổn, trái tim đang căng cứng của Lục Thi Nhã cũng hơi thả lỏng.
“Một tháng trước.”
“Con!”
Mr.Lục tháo giày, cũng may là bị Ms đè tay ngăn lại.
“Nha Nha, con vào phòng trước đi, ba mẹ tâm sự với Tiểu Thần Thần.”
Khóe miệng Lục Thi Nhã cứng ngắc. Sao có thể đi được, ba mẹ không biết toàn bộ câu chuyện, nếu Nhan Thần Phi ngốc nghếch thẳng thắn thừa nhận thì hai bọn họ cũng chỉ còn nước mỗi người một ngả thôi.
“Mẹ…”
“Đi đi đi.”
Ms.Diêu ra hiệu với cô bằng ánh mắt, nhưng trái tim Lục Thi Nhã vẫn không buông xuống được.
Nhan Thần Phi đứng lên cạnh lại bảo:
“Cậu về phòng trước.”
Ah, tim của Lục Thi Nhã… Tiểu Thần Thần, thà cậu đừng nói gì còn hơn. Cậu xem khuôn mặt của Mr.Lục kìa, thật đúng là… không dám nhìn thẳng. Cứ rút lui trước vậy!
Lục Thi Nhã ủ rũ đi vào phòng, mặt Mr.Lục lúc xanh lúc đen.
“Thằng nhóc kia, ai cho cậu gan? Tôi đã cho phép chưa?”
Mr.Lục rất không khách sáo mà phát uy, Lục Thi Nhã đột nhiên rất nhớ Mr.Lục hiền hòa.
“Cháu xin lỗi cô chú.”
“Xin lỗi?”
“Thôi được rồi, được rồi, người lớn mà còn so đo với trẻ con.” Ms.Diêu đứng ra nói đỡ.
Lục Thi Nhã dỏng tai, cực kỳ cảm kích mẹ mình.
“Bà cũng biết bọn nó là trẻ con, nếu xảy ra chuyện gì xằng bậy…”
“Không đâu, chú, cháu không ép Nha Nha, xin chú tin tưởng cháu.”
Nhan Thần Phi nói cực kỳ chân thành. Nhưng Lục Thi Nhã thì lại mắng thầm trong lòng, mấy ngày mấy đêm vừa rồi, không lẽ cô bị quỷ ép? Cũng may là không làm ra chuyện kinh thiên động địa kia, Mr.Lục chắc sẽ bớt giận.
Ms.Diêu đưa tay chặn chồng mình, ra hiệu ông đừng nói chuyện.
“Tiểu Thần Thần, ba của cháu có biết chuyện này không?”
“Ông ấy có lẽ đã tra rồi ạ.”
Khóe miệng Ms.Diêu cứng đờ, phải mất một lúc bà mới nói tiếp được:
“Tiểu Thần Thần, cháu và Nha Nha thích nhau không có gì là sai. Chỉ là, hai đứa vẫn đang là trẻ vị thành niên, nên cô không thể để hai đứa ở chung với nhau được.”
Ánh mắt của Nhan Thần Phi tối sầm lại, im lặng suy nghĩ.
“Cô chú, xin cô chú cho cháu ít thời gian. Cháu nhất định sẽ trả lại Nha Nha không hao tổn gì cho hai người.”
“Cái thằng nhóc khốn kiếp này, nói cái gì…”
“Lão Lục, ngồi xuống cho tôi.”
Ms.Diêu ra lệnh như một nữ vương, khiến Mr.Lục nghẹn muốn chết.
“Cháu có thể bảo đảm với cô vài chuyện không?”
“Bà xã!”
Mr.Lục lại bị trừng một cái.
“Cô nói đi ạ.”
Ms.Diêu quay người, lườm cô con gái đang dỏng tai ở phía sau, rồi ngoắc Tiểu Thần Thần ra đứng cạnh cửa sổ xa nhất.
Ms.Diêu, mẹ làm cái quỷ gì thế? Vẻ mặt Lục Thi Nhã như muốn khóc, một chữ cô cũng không nghe được.
Thì thầm một lúc lâu, thấy Nhan Thần Phi thận trọng gật đầu, Ms.Diêu mới thỏa mãn cong môi quay lại, kéo ông chồng đang tức giận gầm gừ rời đi.
Việc này chỉ giải quyết đơn giản vậy thôi sao?
“Ms.Diêu nói gì với cậu thế?”
Lục Thi Nhã chạy như bay đến hỏi Nhan Thần Phi, cậu mím môi, ánh mắt cực kỳ chăm chú, sau đó từ từ cong môi, ôm lấy cô.
Lục Thi Nhã chẳng hiểu gì hết, không phải là Ms.Diêu bán cô lấy tiền rồi đấy chứ?
Từ sau hôm đó, cứ đến 10h tối là Mr.Lục lại ân cần gọi điện hỏi thăm Tiểu Thần Thần. Đôi khi bọn họ đang hôn đến bốc lửa, nhưng Nhan Thần Phi vẫn phải buồn bực nhận điện thoại, liên tục gật đầu nói chuyện. Lục Thi Nhã thì nằm trên giường, ôm bụng cười bò.