Thẩm Vu Quy:...
Đúng rồi, cả bộ phận Thị trường đều bị cô chuốc say, làm sao có thể đi làm đúng giờ được.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Đến tận buổi trưa thì nhân viên của bộ phận Thị trường mới lục tục đến.
Sau khi Lưu Kế Nghĩa đi vào, đỡ lấy đầu vẫn còn đang đau dữ dội do say rượu, hỏi Thẩm Vu Quy: “Không phải cố nói là không uống được sao?” Cô làm ra vẻ hồn nhiên, dịu giọng nói: “Đúng rồi, bụng cháu không chứa nổi...
haizz!” Mọi người: ...! Bụng không chứa nổi có nghĩa là uống được nhiều hả! Lại còn tỏ vẻ tủi thân sợ người khác nói tửu lượng của mình thấp là thế nào? Khóe miệng Lưu Kế Nghĩa giật giật, bây giờ mới hiểu được ông ta bị con nhóc này chơi xỏ! Nhưng ông ta kìm nén cơn tức, vẻ mặt vui vẻ lấy ra một bản kế hoạch, đưa cho Thẩm Vu Quy: “Từ Tâm này, hôm qua cháu nói rất đúng, là tiền bối thì tôi nên giúp đỡ cháu nhiều hơn.
Công việc của thực tập sinh các thứ không cần làm.” “Vậy nên tôi giao một dự án quan trọng của bộ phận Thị trường cho cháu, cháu phụ trách việc này đi!” “Ông ngoại cháu là thiên tài về máy tính, tôi tin rằng cháu ngoại ông ấy cũng không kém! Từ Tâm này, dự án này cháu có thể làm được đúng không?” Nói xong ông ta lảo đảo bước vào phòng làm việc.
Thẩm Vu Quy nhíu mày.
Nhìn dáng vẻ của Lưu Kế Nghĩa thì rõ ràng bản kế hoạch này có vấn đề.
Cô cúi đầu nhìn, nhận ra đây là bản kế hoạch nghiên cứu về phần mềm chụp ảnh của điện thoại di động, bây giờ rất thịnh hành chụp ảnh tự sướng mà phần mềm chụp ảnh này lại không hề có gì đặc sắc! Cô nhíu mày, lại xem đối tác là Tập đoàn Liễu Diệu.
Thẩm Vu Quy: ...
Liễu Diệu là tập đoàn kinh doanh điện thoại di động lớn nhất hiện nay, điện thoại di động của họ có chất lượng và đẳng cấp cao, giá cả rất đắt nhưng có nhiều tính năng hấp dẫn người dùng.
Dùng một loại camera thông thường như vậy mà muốn cung ứng cho điện thoại di động của Liễu Diệu thì đúng là không biết tự lượng sức mình! Ánh mắt cô lạnh đi.
Người bên cạnh nói: “Lại là hạng mục máy chụp ảnh kia? Tôi nghĩ cô nên từ bỏ đi, dự án này không thể thành công được đâu.” Thẩm Vu Quy nhăn mày.
Người kia lại nói: “Dự án máy chụp hình này hợp tác với Tập đoàn Liễu Diệu, do cô Cả trở về từ nước ngoài của Liễu Diệu phụ trách.
Người ta nói rằng vị này có biệt hiệu là Liễu Mạc Sầu, yêu cầu rất nghiêm khắc, người được bên chúng ta cử đi đàm phán đều bị cô ta đuổi thẳng, còn nói sản phẩm của chúng ta là...
phân chó.”
Thẩm Vu Quy:...
Đánh giá rất đúng.
Cô thấy cái phần mềm này còn không bằng phân chó.
Cô hỏi: “Cô gái đó tên gì?” “Liễu Đại Ngọc, nghe nói là vẻ ngoài thì như Lâm Đại Ngọc còn tâm hồn thì như đàn ông thô lỗ.”
Thẩm Vu Quy:...
Bỏ đi, muốn bàn đến chuyện hợp tác thì phải làm cho camera trở nên đặc biệt hơn trước đã.
Trong đầu cô thoáng vụt qua một vài ý tưởng, cô mở máy tính lên, nhanh chóng sửa lại tác dụng của camera.
Trong phòng làm việc.
Lưu Kế Nghĩa xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhìn ra ngoài, gọi điện thoại cho Bạch Trúc cười cợt: “Yên tâm đi, Tập đoàn Liễu Diệu bây giờ chỉ cần thấy người của công ty chúng ta sẽ lập tức đuổi ra ngoài, cô ta ngay cả cửa của Tập đoàn Liễu Diệu cũng không vào được! Đến lúc đó, tôi sẽ báo lại lên ban giám đốc làm cho cô ta mất mặt! Hơn nữa còn có thể làm cho ông cụ Vụ mất mặt, cũng để mọi người thấy được truyền nhân của ông cụ Vu kém cỏi thế nào? Như vật uy danh còn sót lại của ông ta cũng sẽ không còn nữa!”