Thẩm Vu Quy chưa bao giờ lập bản kế hoạch nên dùng phần mềm nên còn đôi chỗ khó khăn.
Trong lúc đang đánh máy thì phía sau bỗng vang lên một giọng nói nghiêm túc: “Đừng phí công làm chuyện vô ích ở đây nữa.” Ngón tay Thẩm Vu Quy hơi dừng lại, tạm gác lại công việc, quay đầu lại thì thấy một người đàn ông không biết đã đứng sau cô từ lúc nào.
Ông ta khoảng chừng bốn năm mươi tuổi, khuôn mặt vuông chữ quốc, phía trên chân mày có vài nếp nhăn, nhìn vô cùng nghiêm túc.
Ông ta nhìn chằm chằm vào mắt cô, có vẻ thất vọng: “Dự án này Lưu Kế Nghĩa đã lo lót xong xuôi với một quản lí cấp cao nào đó của Liễu Diệu nên mới lấy được, nên chỉ làm cho có lệ, kỹ thuật không phải là vấn đề then chốt nhất.
Nhưng không may là lúc ký hợp đồng thì Liễu Đại Ngọc từ nước ngoài quay về phát hiện ra chuyện này.
Cô ấy đã thẳng tay sa thải vị quản lí cấp cao kia và đuổi người của chúng ta đi, tuyên bố sau này sẽ không hợp tác với chúng ta nữa, rõ ràng Lưu Kế Nghĩa cố tình làm khó cô.” Thẩm Vu Quy nghe vậy thì bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Thì ra còn có chuyện như vậy.
Liễu Đại Ngọc chắc chắn là rất ghét công ty họ.
Cô nhíu chặt lông mày, nhìn người trước mặt.
Trên thẻ làm việc của ông ta viết Triệu Hoài Sinh, là ông ấy sao? Cô đã từng nghe chị nhắc đến người này.
Triệu Hoài Sinh là học trò của ông ngoại, rất trung thành và tận tâm với ông ngoại, đã từng nhiều lần khuyên bảo Vu Mạn Du để cô hoặc chị đến công ty làm nhưng bị từ chối.
Làm cho lòng nhiệt tình gìn giữ công ty đều biến thành sự thất vọng.
Lúc đến đây làm, Vu Mạn Du nói sợ rằng ông không giúp đỡ họ nữa, nhưng cô vừa gặp phải phiền phức thì ông đã chạy ngay đến đây...
Thẩm Vu Quy cảm kích đứng dậy, kính trọng gọi: “Chú Triệu.”
Triệu Hoài Sinh nhìn dáng vẻ này của cô, nét mặt thoáng thả lỏng hơn một chút nhưng thái độ vẫn hết sức nghiêm túc: “Hạng mục này cháu đừng làm nữa, không làm tốt được sẽ mang lại rất nhiều rắc rối.
Phía Lưu Kế Nghĩa chú sẽ thử vứt cái mặt già này để tới nói chuyện với ông ta.”
Ông có đi nói thì cũng chỉ làm cho mọi người nghĩ cô vô dụng, chỉ có thể dựa vào người bề trên.
Cũng làm cho mọi người cảm thấy cháu gái của ông ngoại cũng không có gì hơn người.
Thẩm Vu Quy nói: “Chú Triệu, cứ để cho cháu thử trước đã, nếu không được thì chú hãy ra mặt.” Triệu Hoài Sinh vừa mới hòa hoãn một chút giờ lại nhăn mày thật chặt, vẻ thất vọng hiện rõ trong ánh mắt của ông: “Cháu muốn thử? Cháu thử cái gì? Đây không phải là trò chơi của mấy người trẻ tuổi các cháu, cháu có biết trong công ty này có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm chờ xem chuyện cười của cháu không?”
Thẩm Vu Quy nở nụ cười tươi tắn, bình tĩnh nói: “Nếu như cháu nói cháu có thể giành được dự án này thì sao? Vậy có phải là có thể đánh một trận trở mình tuyệt đẹp rồi không?” Triệu Hoài Sinh: ...
Ông nhìn cô gái tự tin một cách mù quáng trước mặt, chỉ hận rèn sắt không thể thành thép nói: “Cháu muốn làm gì thì làm đi, chú không quan tâm nữa!” Nói xong thì quay người rời đi.
Thẩm Vu Quy muốn nói thêm gì nữa nhưng nghĩ một chút lại thôi.
Trước đó ông hi vọng bao nhiêu thì lại thất vọng về mẹ và chị bấy nhiêu.
Bây giờ cô bắt tay vào dự án này thì Triệu Hoài Sinh tất nhiên sẽ nghi ngờ năng lực của cô.
Thẩm Vu Quy ngồi xuống, tiếp tục bận rộn với công việc của mình.
Cô không hề phát hiện ra, Triệu Hoài Sinh đi đến chỗ cửa thì bước chậm lại, giống như đang chờ cô chịu thua, nhưng vừa quay đầu lại nhìn thấy cô không hề để ý đến mình thì tức giận đến trừng mắt dựng râu, phất áo đi ra ngoài.
Thật sự là chưa đụng phải tường chưa biết quay đầu.