“Là cô?” Hai người đồng thanh nói.
Thẩm Vu Quy cảm thấy duyên phận quá kỳ diệu.
Người trước mặt chính là cô gái được cô giúp tối qua.
“Sao cô lại ở đây?” Giọng cô ấy dịu dàng uyển chuyển như tiếng chim vàng anh làm cho lòng người rung động.
Chỉ cần nghe giọng thôi là đã muốn say rồi.
Thẩm Vu Quy đang định trả lời thì nghe chỗ rẽ có tiếng bước chân nên vội kéo cô gái kia vào phòng vệ sinh ở nên cạnh, đóng cửa lại.
“Suyt...” Thẩm Vu Quy đưa một ngón tay lên.
Cô gái nhìn có vẻ rất “ngoan ngoãn” gật đầu.
Nghe được tiếng chân ngoài cửa đã đi xa, Thẩm Vu Quy vỗ vỗ ngực: “Suýt nữa thì bị phát hiện rồi! Đúng rồi, cô làm việc ở đây à?” Đôi mắt của cô gái thoáng sáng lên, cô ấy gật đầu: “Còn cô?” Thẩm Vu Quy cũng không nói dối cô ấy: “Tôi đến tìm Liễu Mạc Sầu của các cô!” Liễu Đại Ngọc sửng sốt: “Liễu Mạc Sầu?” “Là Liễu tổng Liễu Đại Ngọc của cô đó, nghe nói cô ấy rất kinh khủng nên có biệt danh là Liễu Mạc Sầu.”
Liễu Đại Ngọc: “...Vậy cô đến tìm cô ấy làm gì?” Thẩm Vu Quy thở dài: “Tôi là nhân viên của Khoa học kỹ thuật Nam Song tới đây để đưa bản kế hoạch.” Cô vừa dứt lời thì ánh mắt Liễu Đại Ngọc hơi lạnh đi.
Thì ra là người của Khoa học kỹ thuật Nam Song, nếu vậy thì việc anh hùng cứu mỹ nhân” tối qua là trùng hợp hay là âm mưu? Đang lúc cô ấy nghiêm mặt suy nghĩ thì mặt bị người ta nhéo một cái.
Liễu Đại Ngọc sửng sốt, chỉ thấy cô gái trước mắt chớp đôi mắt to tròn có vẻ lương thiện, giọng cực nhỏ nói: “Dáng vẻ nghiêm túc của cô thật là đáng yêu!” Liễu Đại Ngọc: ....
Lúc cô ấy làm mặt lạnh tất cả nhân viên đều phải run sợ.
Đáng yêu chỗ nào chứ? Dáng vẻ ngu ngơ của cô gái này cũng không giống với người xấu.
Cô không nói gì thì lại nghe Thẩm Vu Quy nói: “Cô yên tâm đi, tôi sẽ không làm khó cô, cô cứ giả vờ như không thấy tôi là được rồi.
Tôi sẽ tự mình tìm cô chủ nhiệm Liễu.”
Liễu Đại Ngọc: ? Cô chủ nhiệm? Lại biệt hiệu gì nữa đây? Thẩm Vu Quy đang định lách ra ngoài thì nghe cô gái kia yểu điệu nói: “Chờ chút đã.” Thẩm Vu Quy dừng bước, cô gái cười nói: “Cô đưa bản kế hoạch cho tôi đi! Tôi sẽ giúp cô kẹp vào trong tài liệu đưa cho Liễu tổng.” Thẩm Vu Quy cau mày: “Không được, như vậy sẽ gây rắc rối cho cô.” Cô gái tự tin nói: “Yên tâm đi, trong phòng làm việc của Liễu tổng nhiều tài liệu như vậy sao cô ấy biết là tôi để vào chứ?” Nghe cô ấy nói vậy, Thẩm Vu Quy hơi bối rối.
Tập đoàn Liễu Diệu an ninh rất nghiêm ngặt, mình tự xông vào chắc chắn rất thiếu lý trí.
Nhưng cô tin chắc rằng tài liệu này mà đến tay Liễu Đại Ngọc, cô ấy chỉ cần xem qua thì nhất định sẽ bị hấp dẫn.
Cho dù có phát hiện cô gái này đưa tài liệu đến thì cũng sẽ không làm khó cô ấy.
Cho nên cô gật đầu, đưa tài liệu cho cô gái, nghiêm túc nói: “Cảm ơn cô.”
Liễu Đại Ngọc rút điện thoại ra: “Thêm WeChat đi! Dễ dàng liên lạc.” Lâu rồi không gặp một người thú vị như vậy.
“Được.”
Chờ Thẩm Vu Quy rời đi, Liễu Đại Ngọc quay về phòng làm việc.
Lúc cô bước đi, eo nhỏ đung đưa, dáng vẻ mảnh mai như liễu bay trong gió, thế nhưng nhân viên dưới quyền cô ai nấy đều tỏ vẻ kính sợ.
Liễu Đại Ngọc ngồi xuống, vẫn chưa xem qua bản kế hoạch thì điện thoại đã reo vang.
Miss Thẩm: “Chị gái à, chị nhất định phải cẩn thận với Liễu tổng đó! Tôi cảm thấy cô ta rất có vấn đề.”