Đây là chuyện tốt đối với công ty của chúng ta, tôi đang chuẩn bị đi bàn bạc chi tiết.” Triệu Hoài Sinh bối rối.
Hình như sau thời gian một giây ông ta đã kịp phản ứng: “Ông nói là cô Cả đã làm được?” Sao lại thế! Cô bé cùng lắm mới chỉ là một thực tập sinh mới nhậm chức...
Ông và Lưu Kế Nghĩa, Bạch Trúc đều nghĩ ngay đến cậu Phí.
Nhưng bây giờ không nên nghĩ đến việc này, ông vội nắm lấy cánh tay của Lưu Kế Nghĩa, tức giận nói: “Ông đi bàn gì chứ? Dự án này là của cô chủ.” Lưu Kế Nghĩa được lợi nên cười rất thoải mái: “Không phải ông vừa mới nói à? Cô ta là thực tập sinh thì biết gì?” Triệu Hoài Sinh đỏ mặt giận dữ giậm chân: “Sao mặt của Lưu Kế Nghĩa ông lại dày như thế? Cướp đoạt công lao của một cô bé như vậy mà không thấy xấu hổ sao?” Lưu Kế Nghĩa gạt tay Triệu Hoài Sinh ra, bước nhanh ra ngoài: “Tôi không có thời gian để ở đây nói nhảm với ông, phải tranh thủ kí hợp đồng với họ trước giờ làm, nếu không xảy ra biến cố sẽ không tốt.” Ông ta vội vã chạy tới thang máy,xuống lầu.
Lúc đi ngang qua Thẩm Vu Quy thì không thèm liếc nhìn cô một cái, cứ làm như dự án này không hề liên quan đến cô.
Thẩm Vu Quy cười lạnh.
Triệu Hoài Sinh đi tới sau lưng cô, ngực phập phồng tức giận nói: “Lưu Kế Nghĩa đúng là càng ngày càng vô sỉ! Đúng là đồ dối trá âm hiểm, để tiện!” Thẩm Vu Quy cau mày, lạnh nhạt nói: “Chú Triệu, chứ đừng nóng...”
“Chú có thể không nóng giận sao? Cậu Phí có thể giúp cháu một lần nhưng có thể giúp cháu mãi hay sao? Công lao lớn như vậy bị cướp đi rồi thì nỗ lực của cháu không phải toàn bộ đều uổng phí sao?” Thẩm Vu Quy: ? Chuyện này thì có liên quan gì đến anh Phí?
Nhưng mà cô cũng lười giải thích, chỉ nghiêm túc nói: “Chú Triệu, chú nghĩ tại sao cháu lại muốn giành lấy dự án này?” Triệu Hoài Sinh sửng sốt nhìn cô gái trước mắt, sự khinh thường không hiểu tại sao lại giảm đi vài phần: “Không phải vì muốn tranh giành với Lưu Kế Nghĩa để mọi người trong công ty nhìn cháu bằng ánh mắt khác sao?” Thẩm Vu Quy nghiêm mặt, giọng nói lại thêm vài phần trình trọng hiếm thấy: “Lúc chủ chưa đến tìm cháu thì cháu thật sự muốn phân cao thấp với ông ta.
Nhưng sau khi chú nói cho cháu biết nguyên nhân xong thì cháu càng muốn giành được dự án này.” Giọng của cô ngày càng nhỏ, sắc mặt có hơi gấp gáp: “Có người nói với cháu là thương nhân coi trọng chữ tín.
Công ty của chúng ta làm ra chuyện như vậy đã tạo tiếng xấu trên thương trường.
Nếu cháu giành được dự án này thì thứ nhất có thể xóa đi thành kiến của Tập đoàn Liễu Diệu đối với với công ty ta, thứ hai là để mọi người thấy được công ty của chúng ta coi trọng chữ tín.” Lời cô nói ra rất mạnh mẽ.
Khiến cho vẻ mặt Triệu Hoài Sinh căng thẳng, sống lưng thẳng tắp.
Nhìn dáng vẻ của cô chủ, không hiểu tại sao lại thấy giống ông cụ Vu năm đó...
Nhưng cuối cùng ông vẫn không nhịn được nói: “Vậy nên cháu đồng ý tặng phần công lao này cho Lưu Kế Nghĩa?” Thẩm Vu Quy cười, trong mắt hiện lên sự tự tin: “Vậy phải xem ông ta có bản lĩnh đó không đã!”