Nhưng càng đáng sợ hơn là, sáng hôm nay cô còn tỉnh dậy ở nhà của anh.
Hu hu hu! Mấy ngày tới đây, cô thật không muốn chạm mặt anh Phí.
Ngày hôm sau, Thẩm Vu Quy đi thẳng đến Tập đoàn Liễu Diệu để ký hợp đồng với Liễu Đại Ngọc.
Khoa học kỹ thuật Nam Song, tầng 5.
Bạch Trúc đang ở trong phòng làm việc của Lưu Kế Nghĩa.
Lưu Kế Nghĩa nhận được tin hợp đồng ký thành công, sắc mặt khó coi nhìn Bạch Trúc: “Tối hôm qua, tôi tìm người theo dõi cô ta, cô ta và Liễu Đại Ngọc ăn cơm ở Bách Thảo Lâu, cậu Phí cũng đi! Cho nên, chắc chắn là cậu Phí giúp cô ta có được mối làm ăn này!” Bạch Trúc hít sâu một hơi, trong ngực nghẹn một cục tức.
Bà ta không tiếp tục giả vờ nữa, mà nghiến răng nghiến lợi nói: “Bây giờ phải làm sao? Để nó dễ dàng có được dự án đó sao?” Lưu Kế Nghĩa đảo mắt, cười giễu nói: “Sao có thể chứ...
Bạch tổng, bà nên biết rằng, dự án đó của điện thoại, bộ phận Kỹ thuật đã làm được từ lâu, bây giờ nhảy vào sửa chữa, sao mà làm kịp được? Hơn nữa, bản thảo kế hoạch của cô ta quá hão huyền, bộ phận Kỹ thuật căn bản không có khả năng thực hiện được, cho nên, đến lúc bàn giao thành quả cho Tập đoàn Liễu Diệu, cô ta căn bản không thể lấy ra được! Cuộc hợp tác này đã định trước là sẽ thất bại!” Bạch Trúc nghe thấy vậy, hai mắt sáng rực.
Ở nơi làm việc, muốn ngáng chân thì có vô số cách! Nếu hợp tác với Liễu Diệu thất bại, đến lúc đó, phiền phức sẽ không ít.
Bà ta gật đầu: “Vậy tôi qua bộ phận Kỹ thuật chào hỏi một chút.” Phải cắt đứt mọi con đường của nó.
Lưu Kế Nghĩa cười ha ha, gật đầu.
Đợi Bạch Trúc đi rồi, Lưu Kế Nghĩa buồn bực ngồi trên ghế làm việc, nhìn xuyên qua lớp kính trong, chăm chú nhìn Thẩm Vu Quy, đợi cô đến cầu cứu ông ta.
Mười giờ cô mới trở về từ Liễu Diệu, đặt hợp đồng vào trong ngăn kéo, sau đó mở máy tính lên, nghiêm túc nhìn màn hình.
Mười một giờ, cuối cùng cũng thấy cô động đậy,mở ngăn kéo ra tìm trong đó.
Cô định lấy hợp đồng đến gặp ông ta để bàn về chuyện bộ phận Kỹ thuật hỗ trợ sao? Lưu Kế Nghĩa nghĩ vậy, thì thấy cô lật tìm lấy ra một hộp sữa chua, uống ngon lành.
Lưu Kế Nghĩa: ? Đúng là biết giữ bình tĩnh! Hai giờ chiều, Lưu Kế Nghĩa phát hiện, Thẩm Vu Quy chăm chú nhìn máy tính, sắc mắt trở nên nặng nề.
Cuối cùng cô ta cũng biết, ý tưởng dùng ảnh một nam một nữ để kết hợp thành bức ảnh đứa con tương lai của họ...
quả thực là phi thực tế rồi sao? Chẳng trách cô lại thấy khó xử như vậy! Lưu Kế Nghĩa đi vào chỗ góc khuất nhất trong phòng làm việc, mới có thể nhìn rõ màn hình của cô.
Hóa ra là đang chơi bài tú lơ khơ.
Cho nên dáng vẻ khó xử của cô, là vì bài bị chặn sao? Bốn giờ chiều.
Thẩm Vu Quy cuối cùng cũng đứng dậy, đi ra khỏi phòng làm việc.
Nhìn chằm chằm cô ta cả một ngày, Lưu Kế Nghĩa đang buồn ngủ, thấy vậy thì vội vàng ngồi thẳng người dậy.
Hừ!
Tuổi trẻ làm việc không đáng tin, sắp tan làm rồi mới đến tìm ông ta, xem ông ta làm khó có thế nào đi.
Có tiếng gõ cửa phòng làm việc.
Lưu Kế Nghĩa nói: “Mời vào!” Ông ta sốt ruột muốn làm khó Thẩm Vu Quy.
Sau khi cô vào phòng, ngồi trước mặt ông ta, sắc mặt cô hơi do dự: “Lưu tổng, có chuyện này không biết công ty trước giờ có tiền lệ không...” Mang bản kế hoạch hợp tác đã tự sửa toàn bộ đi, còn không thông qua bộ phận Kỹ thuật, đưa thẳng cho khách hàng, quả thực là chưa từng có tiền lệ!
Lưu Kế Nghĩa hừ một tiếng cười giễu nói: “Bây giờ cô mới biết sốt ruột sao?”