Anh là người có cuộc sống vô cùng kỷ luật, cứ sáu giờ sáng mỗi ngày anh đều kiên trì chạy bộ, đến bảy giờ trở về, tắm rửa ăn sáng rồi mới đi làm.
Đây cũng là lý do vì sao anh có cơ bắp, thân hình cân đối.
Lúc này, mái tóc ngắn của anh mướt mồ hôi, anh đi vào phòng, lau khô tóc.
Khi nhìn thấy Thẩm Vu Quy, anh hơi dừng động tác, lười biếng nhấc mí mắt lên để lộ ra đôi mắt đen lấp lánh.
Thẩm Vu Quy theo bản năng tránh tầm mắt của anh.
Không biết là vì sao, cô cứ cảm thấy hôm nay Phí Nam Thành đang thăm dò và đánh giá mình.
“Chào buổi sáng” Thẩm Vu Quy chủ động mở miệng chào hỏi trước, rồi đi vào phòng ăn, tiện tay cầm lên một cái bánh bao, vừa ăn vừa chạy ra ngoài: “Hôm nay tôi có tiết học lúc tám giờ, tôi đến trường đây!” Nhưng vừa mới chạy đến cửa ra vào, cô nghe thấy Phí Nam Thành nói: “Đợi một chút“.
Ba từ trầm thấp, giống như lời nguyền khiến cô đứng im tại chỗ.
Thẩm Vu Quy quay đầu nhìn, thì thấy Phí Nam Thành đang nhìn chằm chằm cô, mãi lâu sau, anh mới nói với quản gia: “Đưa cô ấy đi“.
Quản gia gật đầu: “Vâng.” Thẩm Vu Quy: ??? Không hiểu được suy nghĩ của anh, Thẩm Vu Quy cũng không để ý đến nữa, ra khỏi nhà lên xe, đến thẳng trường.
Đại học Hoa Hạ.
Thẩm Vu Quy xuống xe, cúi đầu thật thấp, lại biến thành cô gái xấu xí không nổi bật, dáng vẻ khúm núm.
Còn chưa vào đến cổng trường, cô đã cảm thấy rõ ràng có gì đó không đúng lắm.
Trong trường hình như có rất nhiều nhân vật tai to mặt lớn đến, làm cho bảo vệ trường kiểm soát chặt hơn.
Xuất trình thẻ sinh viên, đi vào trường, đến lớp học, cô thấy Trương Thiên Thiên đã đến rồi.
Cô ấy đang đọc sách, nhưng mắt không hề chớp, rõ ràng là không phải đang xem sách, mà là đang ngẩn người.
Sắc mặt cô ấy hơi tiều tụy, đôi mắt sưng mọng, đỏ hồng.
Cô ấy...
khóc à? Thẩm Vu Quy ngồi bên cạnh cô ấy, lấy sách từ trong túi sách ra.
Cô còn chưa nói gì thì thấy hai sinh viên nữ ngồi đằng trước đang hưng phấn thảo luận: “Aaaa! đẹp trai quá, một lát nữa chúng mình nhất định phải qua đó xem!” Thẩm Vu Quy tò mò nhìn qua, Trương Thiên Thiên nhìn cô đang mặc vest, hưng phấn nói: “Từ Tâm, cậu đến rồi, trong trường chúng ta có chuyện rất lớn? Thẩm Vu Quy cau mày: ? Trương Thiên Thiên khoa chân múa tay nói: “Có đoàn làm phim đến trường chúng ta lấy bối cảnh quay.
Đợi lát nữa tan học, chúng mình cùng đi xem nhé!”
Chuyện quay phim quả thực cũng khá hiếm thấy.
Chẳng trách đám sinh viên ai nấy đều xúc động như vậy.
Tuy Thẩm Vu Quy cảm thấy không có gì thú vị, nhưng mà thấy Trương Thiên Thiên tâm tình không tốt, vì thế gật đầu nói: “Oki.” Cô ấy đã cố tình không nói ra chuyện riêng, thì Thẩm Vu Quy cũng dứt khoát không hỏi thêm gì nữa.
Sắp đến giờ lên lớp, sinh viên dẫn động lên.
Trần Tử Phàm vào lớp thì đến ngồi xuống cạnh Trương Thiên Thiên, không nói lời nào, uể oải nằm bò lên bàn ngủ.
Thẩm Vu Quy cúi đầu đọc sách.
Đột nhiên, bên cạnh có giọng nói cất lên: “Thiên Thiên, anh Vu Dương nhờ mình đưa đồ ăn sáng đến cho cậu này.” Thẩm Vu Quy: ? Cô nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén được tóc che bớt đi, nhìn về phía cô gái đang nói chuyện, là Thẩm Chỉ Lan.
Thẩm Vu Quy khẽ cau mày.
Vu Dương đưa đồ ăn sáng cho Trương Thiên Thiên, tại sao lại bảo Thẩm Chỉ Lan đưa tới? Trương Thiên Thiên khó khăn lắm mới bình ổn lại cảm xúc, giờ nghe thấy vậy, cảm xúc như vỡ òa.