Mãi lâu sau, cô ta mới lấy lại được lý trí, đè thấp giọng, tiếp tục nói: “Thiên Thiên, là bạn học với nhau, mình cảm thấy cần phải khuyên cậu, cậu...” “Hắt xì” Thẩm Vu Quy hắt hơi một cái về phía Thẩm Chỉ Lan, rồi lấy tay xoa xoa mũi.
Thẩm Chỉ Lan vội lấy tay che mũi, lùi về sau hai bước.
Có còn để người ta nói chuyện yên ổn không đây? Cô ta định tiếp tục nói gì đó thì Trần Tử Phàm ngẩng đầu lên, ánh mắt âm trầm, giọng nói thì ngang ngược, hung dữ, gắt ngủ: “Cô ổn quá đấy!”
Thẩm Chỉ Lan:! Bị Trần Tử Phàm hung dữ quát, cô ta cảm thấy uất ức sắp khóc.
Trước kia, Trần Tử Phàm luôn đứng về phía cô ta, giúp cô ta đối phó với đứa xấu xí kia.
Nhưng giờ đây...
Vành mắt đỏ lên, cô ta đặt bữa sáng lên bàn Trương Thiên Thiên, sau đó đi lên trên tìm chỗ trống ngồi xuống.
Đợi sau khi cô ta đi qua đó rồi, Trương Thiên Thiên mới cầm đồ ăn sáng đó lên, tiện tay vứt vào thùng rác bên cạnh.
Hai tiết học trôi qua rất nhanh.
Tan học, sách vở cũng chưa kịp cất, Thẩm Chỉ Lan lại đi qua đó gọi: “Thiên Thiên...” Còn chưa nói hết câu, Thẩm Vu Quy đã đứng lên, vung túi lên không trung một vòng đưa lên sau lưng, trong lúc vung lên làm cho Thẩm Chỉ Lan tránh lùi ra sau hai bước.
Thẩm Vu Quy cũng không để ý đến cô ta, túm lấy Trương thiên Thiên, nói: “Cậu nói muốn đi xem quay phim mà, mau đi thôi!” Trương Thiên Thiên cầm sách vở lên, đi ra ngoài cùng Thẩm Vu Quy.
Thẩm Chỉ Lan: !
Thẩm Chỉ Lan tức giận nắm chặt tay, một lúc sau, cô ta mới cầm cặp lên, đi ra ngoài cửa.
“Ha ha, Từ Tâm cậu xấu quá đi!”
Sau khi ra khỏi phòng học, quay đầu lại nhìn thấy sắc mặt cực kỳ khó coi của Thẩm Chỉ Lan, Trương Thiên Thiên cuối cùng đã tươi tắn trở lại.
Cô mỉm cười, trên khuôn mặt tròn hiện lên lúm đồng tiền nhỏ xinh xinh.
Thẩm Vu Quy nhéo nhẹ khuôn mặt cô: “Con gái phải cười nhiều mới đẹp!“.
Trương Thiên Thiên lập tức ôm tim nói: “Không được rồi, mình sắp yêu cậu mất rồi” Hai người vừa đi vừa nói cười, đi đến chỗ công viên.
Cửa vào công viên bị chặn lại, có nhân viên của đoàn làm phim đang tuyển chọn sinh viên cho vai diễn quần chúng.
“A a a a a...! Trương Thiên Thiên kích động túm chặt lấy tay Thẩm Vu Quy, “Từ Tâm, mình muốn đi thử vai quá! Cậu không biết đâu, nam diễn viên chính của bộ phim này là idol Bành Hãn của mình đó, nếu có thể được tuyển làm diễn viên quần chúng, mình có thể tiếp xúc gần hơn với thần tượng rồi.” Thẩm Vu Quy cổ vũ: “Vậy cậu mau đi thử vai đi!” Trương Thiên Thiên mở to mắt, hơi lo lắng: “Nhưng liệu mình có được không?”
Thẩm Vu Quy cười, định nói gì đó thì có người vỗ vai cô: “Chị Diêu Diêu, sao chị lại ở đây?” Thẩm Vu Quy hơi ngẩn người quay đầu lại nhìn.
Sau lưng cô, một cô gái lạ trẻ tuổi, trên cổ đeo thẻ làm việc, trông có vẻ như là nhân viên của đoàn làm phim.
Sau khi nhìn thấy khuôn mặt của cô, đối phương mới ý thức được là nhận nhầm người, vội vàng nói: “Xin lỗi nhé, bóng lưng của cô rất giống với của nữ chính Diêu Diêu trong đoàn chúng tôi...”