Khuôn mặt đó...
Nghe câu hỏi của Trương Thiên Thiên, Thẩm Vu Quy nghiêng đầu, đôi mắt xinh đẹp lóe sáng: “Bởi vì mình không có bớt.” “Không thể nào!” Thẩm Chỉ Lan vừa vội vàng vừa hoang mang: “Năm mười tuổi, trong lớp có bạn học cầm theo bàn chải và nước tẩy trang, dùng sức chà mạnh trên vết bớt của cô, dù có rách da, chảy máu, nhưng vết bớt cũng không mất đi, làm sao mà cô không có bớt được!” Câu này làm cho móng tay Thẩm Vu Quy bấm chặt vào lòng bàn tay, ánh mắt sắc bén và phẫn nộ.
Dường như cô có thể tưởng tượng ra tình cảnh lúc đó.
Chị gái nhỏ bé bị một đám trẻ con vây lại xung quanh.
Có người túm chặt lấy tóc chị gái ép chị ngẩng đầu lên, đứa thì lấy nước tẩy trang xoa mạnh, đứa thì cầm bàn chải chà lên mặt chị, chị chỉ có thể cuộn chặt người lại tránh đi...
Vành mắt Thẩm Vu Quy đỏ hồng, hận không thể băm vằm người trước mặt này ra thành trăm mảnh.
Nhưng bây giờ chưa phải lúc.
Cô che giấu sự phẫn nộ, hờ hững nói: “Tôi đã làm phẫu thuật” “Làm lúc nào? Làm ở đâu?” Thẩm Chỉ Lan vẫn không thể tin được.
Thẩm Vu Quy cười giễu nói: “Hai năm trước, ở nước ngoài.” Hai năm trước, cô cố mời chị qua đó tìm cô, chị đồng ý sang ở với cô hai tháng.
Cũng chỉ có khoảng thời gian này mới không bị Bạch Trúc giám sát.
Cho nên làm phẫu thuật cũng chỉ có thể làm trong khoảng thời gian đó.
Thẩm Chỉ Lan cảm thấy mờ mịt, nhìn chăm chú Thẩm Vu Quy, cũng không nói thêm gì nữa.
Trương Thiên Thiên giật mình ngạc nhiên.
Cô nhìn khuôn mặt xinh đẹp vô cùng của Thẩm Vu Quy, không nhịn được hỏi: “Vậy, tại sao cậu vẫn vẽ vết bớt lên mặt? Còn giả xấu xí...” Thẩm Vu Quy cau mày, cô suy nghĩ một chút rồi chần chừ đáp: “Bởi vì, mình không muốn chinh phục các cậu bằng khuôn mặt xinh đẹp này, mình muốn dựa vào..
tâm hồn!” Mọi người: ??? Rốt cuộc là lí lẽ ở đâu ra vậy? Nhưng với khuôn mặt đẹp đó, bạn nữ xinh đẹp như vậy, chúng tôi nhịn! Thẩm Vu Quy đi đến trước mặt Trương Thiên Thiên, đưa tay ra cho cô ấy.
Trương Thiên Thiên hơi ngẩn người.
Cô cúi đầu, nhìn cánh tay đưa ra, rồi bỗng nhiên cười, cho dù bạn thân là người xấu xí hay là tiểu tiên nữ, bọn họ vẫn mãi mãi là bạn tốt, không phải sao? Hai người cùng lên bờ, để lại Thẩm Chỉ Lan vẫn còn đang trong trạng thái hoảng hốt ngạc nhiên, Nhân viên đoàn làm phim sớm đã cầm khăn đứng trên bờ chờ từ lâu.
Ngay lúc bước lên, hai người họ đã được quấn khăn quanh người.
Trương Thiên Thiên nhìn Lưu Linh, khẽ hỏi: “Từ Tâm, Thẩm Chỉ Lan bị cậu kéo xuống nước, coi như là bị trừng phạt, còn Lưu Linh thì sao?” Thẩm Vu Quy cong khóe môi, mày khẽ nhướng, biếng nhác nói: “Lưu Linh không cần đến mình ra tay.” Trương Thiên Thiên: ? Lúc còn đang nghi hoặc thì cô nghe thấy ở phía xa, đạo diễn đang mắng Lưu Linh: “Người này ở đâu chui ra vậy? Đi gọi thầy chủ nhiệm của trường họ đến đây cho tôi!” Trong trường lúc này, đoàn làm phim vô cùng hỗn loạn.
Lưu Linh dám làm, thì phải biết hậu quả thế nào!
Thẩm Vu Quy định rời đi cùng Trương Thiên Thiên thì bỗng cảm nhận được gì đó, quay đầu lại nhìn phía xa, thì thấy Phí Nam Thành đang lẳng lặng đứng đó.