Không hiểu sao lại có thêm một Tề Húc Nghiêu cũng quấn lấy muốn kết hôn với cô, hoặc là nói là chị...
Nguyên nhân gì? Cô vẫn luôn muốn biết...
Ngay lúc cổ suy ngẫm, người đàn ông trước mặt ngừng cười, nghiêm túc nói: “Bởi vì tôi thích em.” Thẩm Vu Quy: ...
Cô cười to, rõ ràng không tin.
Tề Húc Nghiêu làm bộ vô cùng tổn thương: “Thẩm à, tôi không cho phép em khinh thường chính em!” Thẩm Vu Quy: ? “Vì sao tôi nói tôi vừa gặp đã yêu em, em lại sống chết không tin chứ?” Thẩm Vu Quy:! Thẩm Vu Quy tức giận vươn tay, đẩy Tề Húc Nghiêu ra, đi thẳng ra ngoài! Người này, miệng không hề có một câu nói thật! Tề Húc Nghiêu tiếp tục đi cùng: “Haiz, tôi nói thật em lại không tin, vậy tôi phải làm sao bây giờ?” Thẩm Vu Quy đứng trên đường cái chỗ của công ty, chuẩn bị đón xe.
Tề Húc Nghiêu lái chiếc xe thể thao màu lam táo bạo đến trước mặt cổ, mở cửa cho cô: “Lên xe đi?” Thẩm Vu Quy nhìn anh ta, không để ý.
Tề Húc Nghiêu nhíu mày: “Bây giờ là giờ tan ca cao điểm, em gọi xe không tới nửa tiếng thì không gọi được, nhanh lên xe đi!” Thẩm Vu Quy không nói chuyện, nhìn khắp xung quanh.
Xung quanh thật sự không có xe trống.
Lúc cô do dự, TP Húc Nghiêu thở dài, trong lời nói tràn ngập cưng chiều: “Thôi được rồi, tôi đảm bảo không nói đến chuyện kết hôn nữa, được chưa? Mau lên xe!” Tiếp tục chờ, thật là lãng phí thời gian.
Hơn nữa đám nhân viên Khoa học kỹ thuật Nam Song đang bắt đầu lục tục tan ca.
Anh ta cản cô như vậy, cũng sẽ khiến người chú ý.
Thẩm Vu Quy dứt khoát lên xe.
Xe lăn bánh, Tề Húc Nghiêu bỗng nhiên biến ra một đóa hoa, đưa cho cô.
Thẩm Vu Quy: Tề Húc Nghiêu hỏi: “Hoa này đẹp đúng không?” Một đóa hoa hồng đỏ, thật sự rất đẹp.
Tề Húc Nghiêu lại nói tiếp: “Nhưng nó không bằng một phần mười so với em.” Thẩm Vu Quy:...” Thẩm Vu Quy lười tiếp chuyện.
Lúc này, điện thoại của cô reo lên, trên màn hình hiện ra ảnh bản thân của một con mèo, tên người gửi cũng là Mèo.
Thẩm Vu Quy vội vàng nhận nghe, giọng cũng bất giác nhẹ nhàng: “Chào chị gái nhỏ!” Giọng Liễu Đại Ngọc vẫn dịu dàng động lòng người như trước: “Nhóc con, tan ca chưa? Tối nay chị và em cùng ăn cơm?” Chị và em cùng ăn cơm? Sao nghe lời này hơi không được tự nhiên.
Tối nay Thẩm Vu Quy không có lịch trình gì, hơn nữa lại rất thích chị gái mới quen này, cho nên gật đầu: “Được ạ, ở đâu vậy? Bây giờ em qua.” “Để chị bật định vị WeChat cho em.” Tắt điện thoại, quả nhiên nhận được định vị WeChat của Liễu Đại Ngọc trên điện thoại, cô xem rồi nói địa chỉ cho Tề Húc Nghiêu.
Tề Húc Nghiêu nhất thời tò mò: “Chậc chậc, tan ca không trở về nhà, lại đi hẹn hò?“.
Thẩm Vu Quy không để ý đến anh ta, anh ta nói chuyện một mình cũng không vui, lại ngậm miệng lại.
Thoáng chốc xe đã đến trước của một câu lạc bộ tư nhân.
Xe ngừng lại, Thẩm Vu Quy đang muốn đi vào bên trong chợt nghe thấy Tề Húc Nghiêu cười: “Thẩm à, cùng ăn tối nhé? Cũng cho tôi làm quen với bạn em.” Cùng lúc đó, xe Bentley của Phí Nam Thành cũng dừng ở cửa.