Anh nheo mắt lại, nhìn phía trước, chợt thấy một người quen.
Tề Húc Nghiêu đi theo phía sau Thẩm Vu Quy, đang muốn đi vào bên trong, bỗng nhiên cánh tay lại bị giữ chặt.
Anh ta quay đầu, giống như gặp quỷ, phát hiện lại là người phục vụ của Đế Vương Yến kia! Sao vẫn âm hồn không tan vậy hả? Người phục vụ đã sớm tạm nghỉ việc ở Đế Vương Yến rồi.
Phí Nam Thành sắp xếp cho anh ta một vị trí quản lý nhỏ ở trong một khách sạn của Tập đoàn Phí thị.
Giờ phút này, người phục vụ - quản lý nhỏ đang vui vẻ ngẩng đầu ưỡn ngực thị sát khách sạn, rồi nhìn thấy cậu Phí! Quay đầu lại nhìn thấy anh Tề: Hả! Cơ hội vàng để thăng chức, tăng lương, nhận thưởng lại tới nữa rồi! Người phục vụ tha thiết nhìn Tề Húc Nghiêu giống như gặp được cây rụng tiền: “Anh Tế, quả nhiên là anh! Chuyện lần trước, tôi thật không cố ý! Ấy,xe của anh đâu?” Lúc Tề Húc Nghiêu bị túm chặt, Thẩm Vu Quy đã đi vào thang máy, hơn nữa còn vẫy vẫy tay với anh ta: “Bái bai –” Sau đó thang máy đóng lại.
Tề Húc Nghiêu: ...
Phòng nơi này đều rất riêng tư, Thẩm Vu Quy không nói cho anh ta biết ăn cơm ở phòng nào, chắc chắn Tề Húc Nghiêu sẽ không tìm thấy.
Anh ta tức giận nhìn về phía người phục vụ: “Sao lại là anh?” Người phục vụ nháy mắt: “Đúng, thật sự rất khéo!”
Thẩm Vu Quy lên lầu, đi đến cửa phòng thì nhìn thấy Phí Nam Thành mặc một bộ vest đen cao cấp được đặt may đứng đó.
Tuy kiểu dáng giống như bình thường, nhưng cổ tay áo của người đàn ông là một viên ngọc bích, trông vừa tinh xảo lại xa hoa.
Thân hình người đàn ông cao lớn, giống như một ngọn núi lớn, ép người không thể thở được.
Hơn nữa, sắc mặt anh hơi khó coi, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm cô, giống như là vẫn luôn chờ cô.
Thẩm Vu Quy hơi sững sờ.
Nghĩ đến vừa rồi Tề Húc Nghiêu đưa cô tới, không hiểu sao lại chột dạ.
Không biết vì sao, dáng vẻ này của anh lại khiến cô có cảm giác như đang bị lên án? Cô vội vã lắc đầu, nhất định là cô đã suy nghĩ nhiều! Lúc này, điện thoại vang lên, là tin nhắn Liễu Đại Ngọc gửi tới: “Mèo”: “Cô bé, chị đã biết chuyện của em và Phí Nam Thành, bây giờ anh ấy lại dám giấu em quen phụ nữ ở bên ngoài, đêm nay chị sẽ báo thù giúp em!” Thẩm Vu Quy: ? Cô còn chưa kịp đáp lại, cửa phòng đã bị đẩy ra, Phí Nam Thành đi vào trước tiên.
Thẩm Vu Quy chỉ có thể đi theo anh.
Liễu Đại Ngọc đã tới trước từ lâu.
Mấy ngày hôm trước cô ấy vừa về nước, lần trước lúc ăn cơm, không biết quan hệ giữa Phí Nam Thành và Thẩm Vu Quy, sau khi ăn xong phát hiện không đúng, mới hiểu được sao lại thế.
Trong lòng còn rất vui vẻ.
Cảm thấy anh họ trầm tính này của cô cuối cùng cũng thoát kiếp FA rồi.
Nhưng hôm nay bỗng nhiên có ảnh của anh và người phụ nữ khác truyền ra trong giới hào môn quý tộc...
còn nói gì mà, cuối cùng cậu Phí cũng ngán cô gái xấu xí kia rồi? Đúng là quá đáng! Nghe được tiếng mở cửa, cô ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy Phí Nam Thành thì ánh mắt hung dữ, sau đó lại nhìn thấy Thẩm Vu Quy đứng ở sau lưng anh, nhất thời càng tức giận hơn.
Cô đứng dậy, mặc dù tức giận nhưng giọng nói vẫn rất uyển chuyển: “Đậu má! Phí Nam Thành, anh thật quá đáng! Em đã nói trước là đêm nay nhóc con kia sẽ đến, anh lại còn dẫn theo con hồ ly tinh này đến đây? Anh định chọc giận cô nhóc ấy sao?” “Bà đây nói cho anh biết, đêm nay, em sẽ chống lưng cho cô bé ấy!”
“Anh ngủ với người ta thì phải chịu trách nhiệm! Sao anh có thể làm ra loại chuyện bắt cá hai tay đó?” Thẩm Vu Quy: ? Phí Nam Thành: ???