Cho dù cô gái kia ngu ngốc thế nào, bà nội cũng sẽ đứng về phía cô vô điều kiện.
Anh rời khỏi viện dưỡng lão, về tới nhà họ Phí.
Phí Nam Thành nằm một mình ở trên giường, nhìn điện thoại.
Lúc này mới đột nhiên ý thức được, mỗi ngày cô đều tự gọi video với bà nội, nhưng lại chưa bao giờ chủ động gửi tin nhắn cho anh lúc rảnh rỗi! Lại nghĩ tới hôm nay, nghe tin nhắn trên WeChat của cô...
đối tượng thầm mến...
Anh nhìn chằm chằm điện thoại của mình, không hiểu sao chỗ ngực có hơi nghèn nghẹn.
Lúc này, điện thoại rung lên một cái.
Phí Nam Thành vui mừng lấy điện thoại, lại nhìn thấy người phục vụ gửi tin nhắn tới: “Phí tổng, đã mười một giờ, anh Tề vẫn còn tiếp tục chờ, tôi tính không nói với anh ta cô Thẩm đã đi rồi.” Phí Nam Thành hờ hững đáp lại: “Ừ.” Chợt, anh suy nghĩ rồi trả lời anh ta: “Tăng 10% lương.”
Trong khách sạn.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy ba chữ phía sau, người phục vụ cảm thấy trên người Tề Húc Nghiêu đang ngồi chờ ở sảnh chính lấp lánh ánh sáng.
Anh ta kích động rót một tách cà phê, chân chó bưng qua: “Anh Tề, anh muốn uống một ly cà phê nâng cao tinh thần không?”
Tề Húc Nghiêu: ?
Thẩm Vu Quy xuống xe, lúc đi vào trong nhà, điện thoại lại vang lên.
Cầm lấy nhìn thoáng qua, phát hiện lại là Thẩm Thiên Hạo.
Cô hơi hơi nhíu mày, lúc này mới nhận nghe điện thoại.
Đối diện, giọng Thẩm Thiên Hạo rất lạnh: “Con ở đâu?” Thẩm Vu Quy nhìn của nhà: “Nhà.” “Bố ở ngay trong biệt thự, sao không thấy con!” Thẩm Vu Quy cười nhạo: “Con ở cửa.” “Vậy con đi vào nhanh cho bố!”
Thẩm Thiên Hạo nói xong những lời này thì cúp điện thoại.
Thẩm Vu Quy: ?
Cô nhíu mày.
Từ sau khi anh Phí chống lưng giúp cô trong bệnh viện, Thẩm Thiên Hạo chưa bao giờ nói chuyện với cô bằng giọng điệu này nữa.
Hôm nay như vậy...
Đột nhiên cô nghĩ đến, tấm hình bị lan truyền trong giới hào môn quý tộc kia.
Thì ra là như vậy...
Cô lạnh lùng xì một tiếng, đẩy cửa nhà ra, đi vào.
Còn chưa đi vào phòng khách, cô đã nghe thấy tiếng hét giận dữ của Thẩm Thiên Hạo: “Người đâu? Sao còn chưa lăn vào đây!” Vu Mạn Du: “Thẩm Thiên Hạo, ông làm cái gì vậy?” “Làm gì? Gọi nó trở về, ký tên lên hợp đồng! Trả lại 5% cổ phần công ty cho tôi!” Giọng Vu Mạn Du run giọng, rất rõ ràng là bà đang tức giận: “Chuyện này ông đã hỏi cậu Phí chưa?” “Ha! Chỉ sợ cậu Phí đã sớm âu yếm vui vẻ với người khác rồi! Hôm nay cậu ta ở cùng một cô gái có vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp, vứt Thẩm Từ Tâm ra sau đầu rồi!” Thẩm Thiên Hạo còn chưa gặp Bạch Trúc, tối nay có bữa ăn, nghe được tin tức này ở trong bữa ăn, ông ta vừa giận vừa vui.
Giận chính là, mọi người chế nhạo ông ta.
Vui chính là, không có cậu Phí thì có thể giành lại cổ phần công ty rồi! Vu Mạn Du ngạc nhiên: “Cái gì?” Thẩm Thiên Hạo châm chọc khiêu khích, nói: “Vốn đang trông cậy vào nó bám víu được cậu Phí, lấy chút ích lợi cho gia đình, nhưng nó thì sao, chỉ biết vươn tay đòi tôi cổ phần công ty! Tôi nuôi một đứa con gái như
vậy thì có ích lợi gì?” Cùng với những lời này, Thẩm Vu Quy đẩy cửa nhà ra.