Thẩm Vu Quy siết chặt nắm tay.
Vu Mạn Du khẽ kêu: “Ông nói cái gì!” Thẩm Thiên Hạo hừ lạnh một tiếng: “Sao? Bây giờ con gái không nghe lời, bà cũng muốn tạo phản sao? Nếu bà không muốn sống nữa, vậy thì ly hôn!” Vu Mạn Du không giỏi tranh cãi, bà tức giận đến toàn thân phát run, hốc mắt đỏ lên.
Bà chỉ vào Thẩm Thiên Hạo, trong lúc nhất thời nói không ra lời.
Đúng lúc này, một giọng trầm nhẹ truyền tới: “Đây là sao vậy?” Thẩm Thiên Hạo và Vu Mạn Du cùng sửng sốt, quay đầu nhìn về phía cửa.
Sau đó nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần! Trời đã tối.
Ánh sáng của đồ trang trí trên trần nhà hắt xuống gần như bao trùm cả cô gái.
Cô giống như tự tỏa sáng, trắng đến rung động, đẹp đến hút hồn! Đồng tử Thẩm Thiên Hạo co lại, vô thức hỏi một câu: “Cô là ai?” Vu Mạn Du thì lại hơi hơi ngẩn người, chợt khiếp sợ kêu: “Vu...” Thẩm Vu Quy vội đi tới một bước, đi tới trước mặt hai người, ngắt lời Vu Mạn Du: “Mẹ!” Lòng cô ấm áp.
Sau khi xóa bớt, người đầu tiên vừa nhìn đã nhận ra cô là mẹ.
Vu Mạn Du bị cô gọi mới tỉnh ra, lúc này bà nghĩ mà sợ, kịp phản ứng lại được.
Vừa rồi trong cơn khiếp sợ, thiếu chút nữa bà đã gọi sai tên rồi.
Bà vội vàng sửa lời: “Từ Tâm?”
Thẩm Vu Quy gật đầu: “Là con.” Cô nói xong lời này, lại quay đầu nhìn về phía Thẩm Thiên Hạo, nở nụ cười nhạt nhẽo lạnh lùng: “Hai người vừa nói gì? Bố muốn bóp chết ai?”
Thẩm Thiên Hạo vô cùng khiếp sợ! Nhìn con gái trước mặt, sao ông ta có thể không biết đã xảy ra chuyện gì, ông ta khiếp sợ nhìn mặt cô: “Con, bớt của con...” “Hai năm trước, lúc con ra nước ngoài tìm Vu Quy đã xóa rồi.” Cô ra vẻ không hiểu: “Trông bố rất không vui? Vậy bắt đầu từ ngày mai, con vẽ bớt lại nhé?” Thẩm Thiên Hạo: ...
Khóe miệng ông ta giật giật, vội vàng nói: “Làm sao có thể không vui! Thì ra người hôm nay ở cùng với cậu Phí là con, con xem chỉ là hiểu lầm thôi...” “Là hiểu lầm sao?” Thẩm Vu Quy thật sự rất phẫn nộ, tuyệt không vòng vo giống như lúc đóng vai chị, khí thế ép người, hỏi: “Bố còn chưa nói, bố muốn bóp chết ai đâu!” Thẩm Thiên Hạo bị hỏi đến mức sắc mặt biển thành màu đen.
Muốn nổi giận nhưng cũng không biết vì sao, nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, nhìn đôi mắt đen láy trong veo này lại không dám.
Ông ta lạnh mặt, mở miệng nói: “Không có gì, bố chỉ nhất thời lỡ lời thôi.
Sắc trời đã muộn thế này, bố đi trước!” Nói xong, ông ta chật vật đi ra ngoài.
Rõ ràng trước kia đứa con gái này yếu đuối nghe lời như vậy, lúc này lại khiến ông ta không dám đối diện.
Chờ Thẩm Thiên Hạo rời khỏi phòng, lúc này Thẩm Vu Quy mới đè nén cơn giận.
Vu Mạn Du không hiểu nhìn cô: “Sao lại xóa bớt đi.”
Thẩm Vu Quy kể lại chuyện trong trường học hôm nay, cuối cùng cảm thán, nói: “Không phải chỉ muốn đi làm phẫu thuật sao? Coi như con đi làm trước cho chị đi!” Chuyện đã tới nước này thì cũng chỉ có thể như vậy.
Vụ Mạn Du lại nhìn chằm chằm cô từ trên xuống dưới, sau đó hốc mắt bà bỗng chốc đỏ lên: “Đẹp, con gái của mẹ thật là đẹp...” Lúc này, điện thoại của cô vang lên, dãy số xa lạ này...
là Thẩm Từ Tâm.