Trong đó có phấn lót đánh mắt màu xanh, cô dùng ngón tay bôi lên mặt, cùng lúc đó còn nhìn về phía Giang Nguyệt: “Bắt đầu thôi nhỉ?” Giang Nguyệt ấp úng, nửa đường bỏ cuộc: “Tôi, tôi không mang theo đồ tẩy trang!” “Tôi mang, cho cậu mượn này.” Thẩm Vu Quy cười híp mắt, lại lấy từ trong túi ra một lọ nước tẩy trang, còn chu đáo chuẩn bị bông tẩy trang cho cô ta.
Giang Nguyệt: ...
Ai lại mang theo đồ tẩy trang bên người? Người phụ nữ này, sao lại giống như có chuẩn bị mà đến thế nhỉ? Cô ta đang chần chừ thì thấy Thẩm Vu Quy dừng lại: “Nếu như cậu thừa nhận tôi không phẫu thuật thẩm mỹ, vậy thì bỏ đi, không so nữa.” Lúc đầu Giang Nguyệt còn đang do dự, nhưng nghe câu nói này, cô ta lấy hết dũng khí, hít sâu một hơi, cắn răng, được thôi, tẩy trang thì tẩy trang.
Chẳng qua cô ta lộ gương mặt thật, nhưng lại có thể khiến Thẩm Từ Tâm thừa nhận chuyện đi phẫu thuật thẩm mỹ! Đúng, nếu tính ra thì vẫn là Thẩm Từ Tâm thiệt! Nghĩ đến đây, Giang Nguyệt liền cầm đồ tẩy trang: “So thì so!” Nói xong cô ta liền cầm bông lau trên mặt mình.
Thẩm Vu Quy thành thạo đánh một tầng phấn xanh nhạt lên chỗ vết bớt, sau đó lại lấy tóc mái hai bên xuống, che lại mặt.
Cô cúi đầu, không có gì khác với lúc trước.
Cho đến lúc này, mọi người mới chú ý đến ngũ quan của cô.
Giang Nguyệt cũng đã tẩy trang xong, cô ta nóng nảy nhìn về phía Thẩm Vu Quy, lại phát hiện cô vẽ bớt lên, thật sự đã khôi phục lại dáng vẻ lúc học cấp ba.
Nói như vậy, cô thật sự không phẫu thuật thẩm mỹ sao? Nhưng không biết vì sao, có lẽ là vừa mới nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của cô, bây giờ nhìn lại cũng không cảm thấy xấu như vậy nữa.
Nhưng Giang Nguyệt vẫn cố chết cười lớn, giễu cợt nói: “Các cậu nhìn đi, cậu ta thật xấu! ha ha...” Cô ta cười, lại phát hiện có gì đó không thích hợp.
Bởi vì toàn bộ người trên bàn ăn đều nhìn cô ta, ánh mắt họ có gì không đúng lắm.
Tiếng cười của cô ta càng ngày càng nhỏ dần, bạn trai vừa mới còn ngồi bên cạnh cô ta, trong nháy mắt liền đứng lên, không thể tin nhìn chằm chằm cô ta: “Em, em...sao lại xấu như thế?” Giang Nguyệt: ? Lúc này cô ta mới kịp phản ứng được, bạn trai này là cô ta quen lúc học đại học, chưa từng nhìn thấy mặt mộc của cô ta.
Cô ta vô thức lấy gương ra, nhìn người trong gương.
Đôi mắt to đã không còn, biến thành mắt híp.
Trên miếng bông tẩy trang bám đầy màu sắc.
Lông mày không có, đều là do cô ta vẽ lên.
Lông mi giả rơi mất.
Son môi cũng trôi hết...
Bởi vì thời gian dài trang điểm khiến cho làn da cô ta sần sùi, vô cùng thê thảm.
Giống như hai người khác biệt với người lúc trước.
Tất cả mọi người đều không đành lòng nhìn thẳng...
Cô ta lại một lần nữa nhìn về phía bạn trai, ánh mắt ghét bỏ của anh ta làm cô ta tổn thương.
Sao lại xấu như thế? Rõ ràng câu nói này nên dành cho đứa xấu xí, sao bây giờ lại dành cho cô ta? “À...” giọng nói vô sỉ của Thẩm Vu Quy vang lên, cô ngẩng đầu, nhìn thoáng qua xung quanh, vẻ mặt bỗng nhiên nghiêm túc, chậm rãi nói: “Tôi cảm thấy bề ngoài là do bố mẹ sinh ra, chúng ta không thể chi phối, nhưng đẹp xấu nhất chính là nội tâm! Nhìn người không thể nhìn bề ngoài, không phải sao? Bạn trai Giang Nguyệt, tôi tin anh thích Giang Nguyệt cũng không phải là vì bề ngoài của cậu ta, đúng không?”