Nhưng dáng vẻ trước đó đã ăn sâu vào trong tâm trí mỗi người, cho dù lúc này cô ta có đẹp như nào, mọi người vẫn không chấp nhận được.
Bạn trai cô ta lại càng cúi thấp đầu, vẻ mặt khiếp sợ.
Thẩm Vu Quy đã cầm bông tẩy trang, nhẹ nhàng lau đi lớp phấn lót.
Bạn học ngồi ở bên cạnh Thẩm Vu Quy, nghĩ đến lúc trước còn nhỏ không hiểu chuyện bị mọi người cổ động làm những chuyện đó, xấu hổ cúi đầu.
Có người thẳng thắn thừa nhận sai lầm, đứng lên, cầm ly rượu, nói: “Bạn học Thẩm Từ Tâm, cho tôi xin lỗi chuyện lúc trước!” Nói đoạn liền uống hết ly rượu.
Có người đầu tiên, sẽ có người thứ hai, thứ ba...
Thẩm Vu Quy nhìn bọn họ, thấy hơi xúc động.
Cô biết, các bạn học này cũng không hoàn toàn là người xấu.
Lúc đó họ mười tuổi thì có thể biết gì? Phần lớn là bị lôi kéo.
Tuy xin lỗi không thể bù đắp những tổn thương, nhưng nó vẫn có thể an ủi.
Thẩm Vu Quy thật muốn để chị tới đây...
Trong lúc cô đang suy nghĩ, Giang Nguyệt bỗng nhiên vỗ tay lên bàn, cô ta tức hổn hển, lớn tiếng quát: “Xin lỗi cái gì mà xin lỗi! Đây là họp lớp mười năm, cũng không phải là hội trường xin lỗi cậu ta! Hơn nữa đều là chuyện lúc học tiểu học, chúng ta cũng chỉ đùa một chút mà thôi, Thẩm Từ Tâm chắc chắn sẽ không cùng chúng ta so đo, không phải sao?” Thẩm Vu Quy nheo mắt lại.
Giang Nguyệt này vẫn không hề có chút hối cải nào.
Cô cười nhạo một tiếng, đang muốn nói gì đó, Giang Nguyệt lại nhìn về phía Vương Trác, nói: “Muốn nói xin lỗi, cũng là cậu phải nói xin lỗi Vương Trác mới đúng! Thích một người không có gì là sai, theo đuổi một người lại càng không sai, thế nhưng cậu gây ra cho cuộc sống của cậu ấy nhiều phiền phức như vậy, làm cho cậu ấy học đại học cũng phải đến một thành phố khác để né tránh cậu...” “Đủ rồi!” Vương Trác tức giận cắt ngang lời cô ta: “Ăn cơm!” Bên cạnh có người muốn cho bầu không khí thoải mái hơn, nói sang đề tài khác: “Ha ha, Từ Tâm, bây giờ cậu còn thích Vương Trác không?” Nghe thấy câu này, hai mắt Vương Trác sáng rực nhìn về phía Thẩm Vu Quy.
Thẩm Vu Quy cụp mắt, cười nhạt: “Không thích.” Có lẽ chị đã từng thích anh ta, nhưng lúc đó anh ta không biết trân trọng.
Hôm nay, cô sẽ để anh ta không với được.
Vương Trác tức đến mức mặt đỏ bừng.
Giang Nguyệt lại cười lạnh: “Có một số người tốt nhất vẫn nên nhận biết rõ ràng thân phận của mình! Vương Trác là người như thế nào! Đế Vương Yến này, nếu như người không có thân phận, địa vị, căn bản không đặt chỗ được! Cậu biết nơi này một tối hết bao nhiêu tiền không? Chúng ta nhiều người như thế này, có thể ăn cơm ở đây, tất cả đều nhờ hào quang của Vương Trác!”
Chỗ mà mọi người không nhìn thấy, cửa Đế Vương Yến.
Phí Nam Thành đang được mọi người vây quanh, đi đến.
Anh vừa vào cửa, vô thức quay đầu, liền thấy tay của Giang Nguyệt sắp đâm vào mặt Thẩm Vu Quy: “Kẻ nghèo hèn, cậu biết một chai rượu ở đây có giá bao nhiêu không? Giá tiền một ngụm cậu uống cũng đủ để mua bộ quần áo trên người cậu rồi! Còn nói không thích...
cậu thích nổi sao?” Nghe thấy thế, Phí Nam Thành híp mắt lại, ánh mắt sắc bén.
Có thể thích nổi kẻ nghèo hèn sao?