Chuyện này chúng tôi đều biết! Nếu cậu ta đã thích một người như thế thì sao có thể thay lòng đổi dạ, đi thích người khác chứ? Giờ đây ở bên anh có lẽ đều vì tức giận với Vương Trác, anh đừng để bị cậu ta lừa!” Thẩm Vu Quy cảm nhận được hơi lạnh từ người bên cạnh.
Tuy sắc mặt Phí Nam Thành không thay đổi, nhưng không biết vì sao, trên người anh tỏa ra hơi lạnh như muốn giết người...
Thẩm Vu Quy sững sờ.
Cô còn chưa có lấy lại tinh thần, bả vai đã được một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy, bỗng nhiên một sức lực lớn đẩy cô vào trong lồng ngực người đàn ông, hơi thở nam tính thuộc về anh trong nháy mắt quẩn quanh chóp mũi cô, thậm chí cô còn có thể nghe thấy nhịp tim của anh.
Anh giống như đang tuyên bố chủ quyền, ánh mắt âm u đảo qua mọi người, lạnh lùng lên tiếng: “Chỉ cần cô ấy ở bên cạnh tôi là được.” Mọi người: ???
Câu nói này, giống như thật sự rất thâm tình với Thẩm Từ Tâm.
Thẩm Vu Quy cũng ngây dại, tên này đang diễn à?
Nhưng mà!
Nhìn sắc mặt Giang Nguyệt thay đổi, thật đúng là thoải mái! Vừa rồi cô không muốn diễn kịch, lúc này lại giống như “diễn viên” nhập vào người, cô ôm lấy eo Phí Nam Thành, nhướng mày, đắc ý nói: “Giang Nguyệt, tôi thấy đầu óc cô bị nước vào rồi?” “Bạn trai tôi đẹp trai hơn Vương Trác, có tiền hơn Vương Trác, dáng người cũng đẹp hơn Vương Trác, tôi mù mới không thích anh ấy!” Cô không phát hiện, lúc cô nói những lời này, Phí Nam Thành giống như chó được vuốt lông, cơn giận vừa rồi của anh cũng chậm rãi lui đi.
Ánh mắt Thẩm Vu Quy dừng lại trên người bạn trai Giang Nguyệt: “À, có thể có một số người mắt mù, tim cũng mù, hoặc là thẩm mỹ không giống bình thường? Có nhiều cô gái xinh đẹp, thiện lương như vậy lại không thích, sao lại thích cậu nhỉ?” Một câu khiến cho bạn trai Giang Nguyệt bỗng nhiên đứng lên, cách xa Giang Nguyệt một chút, giống như sợ bị người ta chửi mình.
Động tác này khiến Giang Nguyệt cảm thấy bị tổn thương! Nhìn bạn trai của Thẩm Từ Tâm, lại nhìn sang bạn trai mình...
Cô ta giống như phát điên, lúc này, tất cả cơn tức trong người cô ta đều dâng lên, cô ta không chút nghĩ ngợi, xông thẳng đến trước mặt Thẩm Vu Quy, vươn tay muốn đánh cô: “Con để tiện này! Mày nói bậy bạ gì đó!“.
Nhưng cô ta còn chưa kịp làm gì, Thẩm Vu Quy đã vội rời khỏi vòng tay Phí Nam Thành, đá vào bụng Giang Nguyệt.
Động tác của cô vừa nhanh vừa hung ác, đá cho Giang Nguyệt lui lại về phía sau, sau đó lại vươn tay ra, đánh thẳng vào mặt Giang Nguyệt.
“Bụp!”
Nắm đấm xẹt qua mặt Giang Nguyệt, rơi vào trên bức tường phía sau cô ta.
Theo động tác này, mặt Thẩm Vu Quy áp đến gần cô ta, ánh mắt cô sắc bén, giọng nói lạnh lẽo: “Giang Nguyệt, tôi nói cho cô biết, nếu như còn ăn nói không cẩn thận, vậy đừng trách tôi không khách khí với cô!” Giang Nguyệt bị dọa sợ, giờ phút này, cô ta có cảm giác cô gái trước mặt giống như Tu La đến từ địa ngục.
Lúc này, cửa phòng lại một lần nữa bị đẩy ra, Giang tổng lảo đảo chạy tới.
Giang Nguyệt nhìn thấy ông ta, giống như gặp được cứu tinh: “Bố, họ đánh con! Bố giúp con dạy dỗ cô ta đi!”