Thẩm Vu Quy đi đến bên cạnh Trương Thiên Thiên, chợt nghe cô ấy nhỏ giọng giải thích: “Kỳ hạn trận đấu công nghệ thông tin của sinh viên đại học còn một tuần nữa, nhưng phần mềm của Trần Tử Phàm và thầy Lưu còn chưa được ưu hoá thành công, cho nên bọn họ rất khẩn trương.”
Ưu hoá?
Thẩm Vu Quy nhíu mày.
Chuông vào lớp vang lên, thầy Lưu mở miệng: “Tiết này mọi người tự học!”
Thầy cúi đầu, tiếp tục thảo luận kịch liệt với Trần Tử Phàm.
Thẩm Vu Quy nhìn về phía máy tính. Những chương trình thầy Lưu lập ra, đối với cô mà nói thì chỉ là trò trẻ con. Hai ba thao tác là cô có thể giải mã được. Cô cầm điện thoại lên, mở phần mềm xổ số ra.
Ngày hôm qua trúng thưởng, hôm nay thì sao?
Sau khi mở ra, bốn chữ: “Cảm ơn đã tham gia” hiện lên trước mắt.
Thẩm Vu Quy: ???
Từ lúc ăn may một lần, cô đã biết đổi vận thất bại. Có lẽ lần trúng thưởng đó là ông trời cũng thấy chướng mắt nên cho cô một xíu an ủi.
Thẩm Vu Quy nhàm chán nâng cằm lên, nhìn về phía Trần Tử Phàm.
Cả tiết, anh ta đều loay hoay mãi với máy tính. Hơn nữa quầng mắt của anh ta thâm đen lại, xem ra hẳn là đã mấy ngày không nghỉ ngơi tử tế rồi.
Nghĩ tới thái độ của tên kia đối với cô, Thẩm Vu Quy không hề có ý giúp đỡ.
Tan học, cô định về nhà.
Không ngờ cô vừa ra ngoài lại đụng phải xe trong nhà.
Thẩm Thiên Hạo ngồi ở ghế sau, cười ha ha nhìn cô: “Không phải ngày hôm qua con nói hôm nay phải cho bà Phí xem ngọc lục bảo kia sao? Bố cầm tới cho con, để con đỡ lãng phí thời gian về nhà lấy, bây giờ đưa con đến viện dưỡng lão nhỉ.”
Thẩm Vu Quy: ...!
Vốn tưởng chuyện ngày hôm qua đã qua, ai ngờ ông ta lại không dễ lừa như vậy!
Giờ phút này Thẩm Vu Quy chỉ có thể đi tới, ngoan ngoãn lên xe.
Thẩm Thiên Hạo thấy dáng vẻ cô không giống chột dạ, lúc này mới không dò xét nữa.
Một giờ sau, xe đến cửa viện dưỡng lão.
Thẩm Vu Quy cầm hộp đựng ngọc lục bảo, nói: “Con đi vào trước đây.”
Cô xuống xe, thấy Thẩm Thiên Hạo không đi, ngồi ở trong xe, cười nói: “Bố ở đây chờ con, tránh lát nữa không dễ gọi xe về nhà.”
Loại viện dưỡng lão tư nhân này, nếu như không hẹn trước, người thường thật sự không vào được.
Thẩm Thiên Hạo phải tận mắt nhìn thấy cô đi vào thì mới tin.
Lão hồ ly này!
Thẩm Vu Quy thầm mắng, đứng ở trước cửa viện dưỡng lão. Cảm nhận được ánh mắt chằm chằm phía sau, cô kiên trì gõ cửa.
Rất nhanh cánh cửa đã được mở, bảo vệ đi ra.
Thẩm Vu Quy rất căng thẳng, đang nghĩ tìm lý do gì mới có thể đi vào, lại nghe thấy bảo vệ vui vẻ nói: “Thì ra là cô Thẩm! Bà Phí đã dặn dò, chỉ cần cô đến, bất cứ lúc nào cũng có thể tới gặp bà ấy!”
Thẩm Vu Quy thở phào, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp. Không nghĩ tới bà cụ lại đối tốt với cô như vậy.
Cô quay đầu nhìn thoáng qua Thẩm Thiên Hạo trong xe, thấy ông ta cười thân thiết hơn vừa rồi.
Thẩm Vu Quy dời mắt.
Lần này Thẩm Thiên Hạo sẽ không nghi ngờ cô nữa!
Đi vào trong viện dưỡng lão, Thẩm Vu Quy vốn định nói chuyện với bà cụ vài câu rồi rời đi, nhưng vào phòng, mới phát hiện Phí Nam Thành lại đang ngồi trên ghế sofa!
Thẩm Vu Quy đờ cả người.
Ngày hôm qua hai người cãi nhau rồi đường ai nấy đi chẳng vui vẻ gì, hôm nay nhìn thấy cô, Phí Nam Thành còn không lột da cô sao?
Cô muốn khóc, sao lại xui xẻo như vậy, vừa thoát khỏi hang hổ, lại vào nhầm đầm rồng!