Cô cố ý chần chừ mở miệng: “Em họ cậu Phí - Trần Tử Phàm học cùng lớp bọn con. Sau đó, Trần Tử Phàm nói với cậu Phí vài lời không hay, khiến anh ấy rất tức giận.”
Từ “Mất hứng” đến “Rất tức giận”, quả nhiên khiến Thẩm Thiên Hạo càng thêm để ý: “Nói cái gì? Sao lại thế?”
Thẩm Vu Quy thở dài, khóe môi lại hơi hơi cong lên.
Vì chuyện chị được đính chính không phải là con gái riêng, cơ hội tới rồi.
Có gì thích hợp hơn việc để bố ruột ra mặt nói ra chân tướng chứ?
...
Ngày hôm sau, là tiết sinh hoạt tập thể buổi sáng, lớp tin học chuyên nghiệp học cùng nhau.
Thẩm Vu Quy cố gắng đến sớm một chút, sau khi vào phòng học thì ngồi ở vị trí giữa phòng.
Trương Thiên Thiên nhìn thấy tình huống này, trợn mắt há hốc mồm: “Từ Tâm, vị trí này, luôn luôn đều là của Thẩm Chỉ Lan, cậu...”
Thẩm Vu Quy nhíu mày, nhìn cô ấy một cái.
Trương Thiên Thiên lập tức ngồi xuống ở bên cạnh cô, thể hiện rõ lập trường ủng hộ bạn tốt: “Không phải chỉ là một chỗ ngồi sao? Thích thì ngồi đi! Thật ra mình vẫn luôn muốn nói, cho dù mẹ cậu là tiểu tam, cậu cũng là vô tội! Thẩm Chỉ Lan học tập tốt, bề ngoài tốt, còn được bầu thành hoa khôi của khoa, nhưng mình cảm thấy cô ta không giúp cậu giữ bí mật này, khiến cho tất cả mọi người biết mà xa lánh cậu, chắc chắn là người bụng dạ khó lường! Cậu quá lương thiện, có đôi khi nên kiên cường thì phải kiên cường!”
Thẩm Vu Quy hơi lo lắng.
Tuy chị chỉ có một người bạn, nhưng một người này cũng đủ rồi.
Cô nhìn hướng Trương Thiên Thiên, giải thích: “Mình không phải là con riêng.”
Trương Thiên Thiên sửng sốt: “Cái gì?”
“Bố mình và mẹ mình là vợ chồng hợp pháp.”
Bí mật này khiến Trương Thiên Thiên sợ ngẩn người: “Ý của cậu là Thẩm Chỉ Lan mới là con gái của tiểu tam? Nhưng điều này sao có thể? Lúc trước Thẩm Chỉ Lan thi đại học, điểm không đạt được tới điểm trúng tuyển trường đại học chúng ta, là bố cô ta, không đúng, là bố các cậu tài trợ cho trường học một phòng thí nghiệm, Thẩm Chỉ Lan mới được đặc cách! Cho nên làm sao có thể...”
Đây là lần đầu tiên Thẩm Vu Quy biết chuyện này. Cô cười lạnh, không ngờ Thẩm Thiên Hạo lại cưng chiều Thẩm Chỉ Lan như vậy.
Chẳng trách Thẩm Chỉ Lan không biết sợ, nói dối như cuội như vậy. Cô ta hoàn toàn không sợ chị nói ra sự thật, kể cả chị có nói, học sinh trong lớp đều không tin!
Trương Thiên Thiên rối rắm nhìn cô: “Từ Tâm, lời cậu nói chính là sự thật sao?”
Thẩm Vu Quy gật đầu, đang muốn mở miệng, một giọng kiêu căng truyền tới: “Cái gì thật hay giả? Hai người các cậu dựa vào cái gì ngồi ở chỗ này?”
Thẩm Vu Quy quay đầu, đã nhìn thấy Thẩm Chỉ Lan đi vào phòng học. Lúc này người đang gào thét lớn với bọn họ chính là cô gái tên Lưu Linh vẫn đi theo bên cạnh cô ta như lần trước.
Thẩm Chỉ Lan tỏ ra rộng lượng: “Tất cả mọi người là sinh viên, cô ấy muốn ngồi ở đó thì ngồi ở đó đi!”
Miệng nói như vậy, nhưng không tìm chỗ ngồi xuống, vẫn nhìn các cô.
Quả nhiên Lưu Linh rất phẫn nộ, tiến lên một bước: “Hai người các cậu đứng lên, tránh ra!”
Trương Thiên Thiên đặt sách vở lên bàn, khiêu khích: “Tiết sinh hoạt tập thể này ai thích ngồi đâu thì ngồi đó, cô tới chậm thì ra phía sau! Dựa vào cái gì bảo chúng tôi đi?”
Lưu Linh giận dữ hét: “Chỉ dựa vào việc cô ta là con gái riêng! Dựa vào việc mẹ cô ta phá gia đình Chỉ Lan!”