Ánh mắt Thẩm Vu Quy lạnh dần.
Cô cười lạnh, đang định lên tiếng thì Trần Tử Phàm nằm sấp bên cạnh còn chưa ngủ bỗng dưng ngồi dậy: “Khốn khiếp!”
Anh ta đá một phát thật mạnh lên ghế, dọa cả lớp giật mình.
Mọi người sôi nổi nhìn qua, chỉ thấy Trần Tử Phàm quay đầu, bước tới trước mặt Thẩm Vu Quy, hai tay chống lên bàn, nhìn cô chằm chằm, trong mắt chứa đầy lửa giận: “Mắt Gấu Trúc, cô còn biết xấu hổ hay không?”
“Sao, hôm nay không nhường chỗ là vì ngày hôm qua bố cô ngủ ở nhà cô, cảm thấy bản thân có được sức mạnh rồi đúng không? Nói cho cô biết, có Trần Tử Phàm tôi ở đây, cô đừng mong ngồi ở chỗ chính giữa! Bây giờ, một là cô cút ra ngoài, hai là trở lại xó của cô ngồi cho tôi, đừng ló mặt ra lại mất mặt xấu hổ!”
Rõ ràng Trần Tử Phàm trước mặt đã nén giận, vậy mà ngay sau đó lại như bùng nổ. Anh ta không hổ là đại ca, khí chất thô bạo, làm cho người trong phòng học sợ tới mức không dám nói lời nào.
Thẩm Vu Quy nhìn anh ta, lại nhìn về phía Thẩm Chỉ Lan.
Liên hệ chuyện mấy ngày nay lại một lần nữa, lại nghĩ đến lần đầu tiên gặp, cái câu “ghét nhất con gái riêng” của anh ta...
Cuối cùng cô cũng hiểu dụng ý Thẩm Chỉ Lan bỗng nhiên đi đến tỏ vẻ yếu thế nói những lời này, dĩ nhiên là vì muốn chọc giận Trần Tử Phàm!
Hẳn gia đình Trần Tử Phàm cũng tồn tại vấn đề này, cho nên anh ta luôn phản cảm với con gái riêng, luôn trợ giúp Thẩm Chỉ Lan bắt nạt chị, nối giáo cho giặc!
Thẩm Vu Quy siết chặt nắm tay, ánh mắt âm trầm.
Cô còn chưa hành động gì, bỗng dưng Trương Thiên Thiên lại chắn giữa cô và Trần Tử Phàm, thân hình nho nhỏ run rẩy, rõ ràng cô ấy đang sợ hãi: “Cậu… cậu muốn làm gì? Trần Tử Phàm, đừng tưởng rằng nhà cậu có tiền là có thể muốn làm gì thì làm! Nếu cậu dám đánh bạn học, là trái với nội quy trường học!”
Trần Tử Phàm cười lạnh: “Cút, đồ ngu ngốc! Làm bạn với một đứa con gái riêng như vậy, tôi thấy cô cũng không phải thứ tốt gì! Đừng ép tôi ra tay đánh cô! Ở trong từ điển của tôi, không có khoản không đánh con gái đâu!”
Anh ta nói xong, vung nắm đấm, Trương Thiên Thiên sợ tới mức lập tức rụt đầu.
Nắm đấm của anh ta xẹt qua bên tai Trương Thiên Thiên, sức gió khiến vài sợi tóc của cô ấy bay lên.
Trương Thiên Thiên sợ tới mức vành mắt đỏ lên, nhưng vẫn chắn trước mặt Thẩm Vu Quy không nhúc nhích. Ngay lúc cô ấy cảm thấy bản thân sắp không chịu nổi lửa giận của Trần Tử Phàm, một bàn tay bỗng nhiên túm chặt cánh tay của cô ấy.
Trương Thiên Thiên cúi đầu, nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của Thẩm Vu Quy, lòng bỗng bình tĩnh lại.
Thẩm Vu Quy vỗ vỗ tay cô ấy như trấn an, đứng dậy, bắt chước chị cúi xuống.
Cho đến giờ phút này, mọi người mới phát hiện, Thẩm Vu Quy rất cao, cao hơn Trương Thiên Thiên nửa cái đầu.
Trần Tử Phàm vốn không định ra tay, dù sao chuyện đánh con gái này cũng rất mất mặt. Hơn nữa... cho dù Mắt Gấu Trúc có như thế nào, Trương Thiên Thiên vẫn không rời bỏ cô. Về điểm này, anh ta vẫn rất thưởng thức Trương Thiên Thiên.
Cho nên, anh ta nhìn về phía Thẩm Vu Quy, đang muốn trút giận với cô, chợt nghe thấy cô chậm rãi nói: “Anh nói, bạn của con gái riêng cũng không phải là thứ tốt?”