Thẩm Vu Quy còn chưa nói gì thì Trần Tử Phàm lại cười nhạt: “Lần đầu tiên tôi thấy có người con gái mặt dày như cô! Đúng là không biết xấu hổ.”
Anh ta tức muốn chết, nắm chặt quả đấm, có lẽ do được giáo dục tốt từ nhỏ nên cuối cùng vẫn không thể ra tay với hai cô gái yếu ớt này được, chỉ có thể căm hận nói: “Nhất định tôi phải nói cho anh họ biết, để anh ấy biết rõ bộ mặt thật của cô.” Nói xong anh ta cầm điện thoại lên gọi điện cho Phí Thành Nam.
Thẩm Vu Quy: ??? Hiệu suất như thần vậy? Chuyện nhỏ như đánh rắm thế này thì liên quan gì đến Phí Nam Thành? Nghĩ đến việc tối qua đã nói sẽ không quấy rối cuộc sống của anh nữa, Thẩm Vu Quy vội bước lên cướp lấy điện thoại: “Này, đừng mà.” Hành động này lại làm cho Trần Tử Phàm hiểu lầm.
Anh ta lùi một bước đi ra khỏi phòng học: “Bây giờ biết sợ rồi? Đã muộn! Lúc cô nói xấu Chỉ Lan thì nên sớm nghĩ đến hậu quả!” Thẩm Vu Quy: ...! Cô sợ quái gì chứ! Chỉ là không muốn vì việc của mình mà quấy rầy Phí Nam Thành! Cô đang định đuổi theo thì bị bạn học ngăn cản, mọi người đều nhìn cô: “Thẩm Từ Tâm, cậu nói cho rõ đi, tại sao lại nói xấu Chỉ Lan?” Thẩm Vu Quy chỉ có thể mở to mắt nhìn Trần Tử Phàm ra khỏi lớp, chắc đã kết nối cuộc gọi rồi, không biết anh ta đang nói gì.
Thẩm Vu Quy đỡ trán.
Cái tên gấu chó này sao cứ như thiếu đòn vậy nhỉ? Cô đang suy nghĩ thì lại nghe Lưu Linh mắng: “Tôi biết, nhất định là mẹ của cô muốn giành vị trí của mẹ Chỉ Lan, nhưng mà nói cho cô biết! Dù bố mẹ của Chỉ Lan ly hôn thì cô vẫn chỉ là đứa con riêng mà thôi, cả đời cũng không thể xóa bỏ cái mác này đâu.” Thẩm Vu Quy để mọi chuyện lớn thêm là để chờ câu nói này.
Cô không muốn chừa cho Chỉ Lan bất cứ cơ hội nào.
Thẩm Vu Quy ra vẻ đã không thể nói được gì nữa, yếu ớt nói: “Nếu mọi người vẫn không tin tôi thì tôi chỉ còn cách gọi điện cho bố tối thôi.” Dứt lời, cô cầm điện thoại lên bẩm số điện thoại của Thẩm Thiên Hạo.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, cô bật loa ngoài, giọng của Thẩm Thiên Hạo truyền đến: “Từ Tâm, có chuyện gì sao?” Thẩm Vu Quy run rẩy gọi: “Bố.” Thẩm Chỉ Lan thấy hành động này thì ánh mắt giễu cợt.
Bố luôn thương cô ta nhất, con nhóc xấu xí này đầu óc bị úng nước à? Dám gọi điện cho bố? Cô ta bước lên, nhân lúc Thẩm Thiên Hạo còn chưa trả lời, đứng trước điện thoại nói: “Bố, con là Chỉ Lan! Chị nói con là con riêng của bố trước mặt các bạn trong lớp, hu hu bố mau giải thích một chút đi.” Chỉ cần bổ răn dạy Thẩm Từ Tâm một trận thì mọi vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng.
Thẩm Chỉ Lan nhìn Thẩm Vu Quy, nhân lúc người khác không nhìn thấy cong môi khiêu khích, trong mắt còn mang theo ý cười.
Trần Tử Phàm đứng ở hành lang tóm tắt lại chuyện ở trường học, cuối cùng kết luận: “Anh, trước giờ em chưa từng gặp ai không biết xấu hổ như vậy.
Anh nói xem có phải não cô ta bị hỏng rồi không? Hay là đầu óc cô ta bị úng nước rồi? Nói dối như vậy để làm gì? Sự thật có ai mà không biết chứ?”
Đang nói không ngừng thì bên kia truyền đến giọng nói lạnh như băng của Phí Nam Thành: “Anh thấy người đầu óc bị nước vào là cậu thì đúng hơn.” Trần Tử Phàm: ???
Anh ta sững sờ, sau đó phản ứng lại: “Anh,ý anh là sao? Em á? Anh không phải thật sự thích cô ta chứ...” “Tút tút tút.“.
Anh ta còn chưa dứt lời thì bên kia đã cúp máy.
Trần Tử Phàm: ...
Anh ta buồn bực xoay người, định dạy dỗ đứa con gái riêng kia thật tốt.