Nghe Dương Minh nói rõ sự tình, Trương Thiên Thiên tức giận không nhịn được nói.
Thẩm Vu Quy cũng cau mày lại.
Thật là vô liêm sỉ!
Thẩm Chỉ Lan lấy mất chương trình của người ta, lại còn tìm đến lớp khác lập thành đội mới, rồi tiếp tục đối đầu với Trần Tử Phàm sao?
Cô ta có năng lực gì? Thẩm Chỉ Lan thở dài: “Dương Minh, cậu cũng nói rồi, thiết kế này là chúng ta vất vả nửa năm, tôi cũng là một trong những người làm ra nó, nên tôi cũng có quyền được lấy nó chứ!” Dương Minh quát lớn: “Cô thì tham gia cái gì? Mỗi lần đến cô chỉ ngồi không, cô đã gõ được chữ cái nào trong một bước của chương trình chưa!” Thẩm Chỉ Lan chau mày: “Gõ chương trình là công việc cơ bản nhất, là chính các cậu nói công việc rất mệt, nên bảo tôi là con gái không cần làm.
Nhưng điều đó cũng không thể chứng tỏ là tôi không tham gia viết chương trình.
Chuyên ngành của tôi là máy tính, cái này cậu hiểu chứ?” Chương trình chỉ biểu đạt suy nghĩ, quan trọng hơn cả phải là ý tưởng chương trình và khung chương trình.
Dương Minh tức nghẹn không nói nên lời.
Thẩm Chỉ Lan lại nói: “Hơn nữa, các cậu cũng gặp phải khúc mắc, không thể tối ưu hóa được, chính đội của lớp 2 chúng tôi mới giải quyết được vấn đề này, cách ưu hóa cũng không phải là do các cậu nghĩ ra.”
Ưu hóa? Thẩm Vu Quy càng cau chặt mày.
Chuyện ưu hóa đó, đối với cô mà nói dễ như trở bàn tay, nhưng đối với đám sinh viên năm tư mà nói, không dễ như vậy.
Thẩm Chỉ Lan thật sự đã tìm ra được phương án tối ưu hóa? Dương Minh càng tức giận hơn: “Chúng tôi cũng đang tìm cách!” Thẩm Chỉ Lan gật đầu: “Tôi biết chứ, cho nên tôi nói với thầy rằng, đến ngày giao bản thảo chương trình, đội của ai có thể tối ưu hóa tốt hơn, đội đó được tham gia thi đấu! Vậy chẳng phải là rất công bằng sao? Mục
đích của mọi người là giành vinh quang về cho trường, cho nên chúng ta cần lấy đại cục làm trọng” Thẩm Chỉ Lan luôn luôn cho bản thân lý do đạo đức cao thượng, cho dù mọi người biết rõ cách làm của cô ta không đúng, nhưng cũng không có cách nào chỉ trích cô ta.
Dương Minh tức đỏ mặt tía tai, không nói nên lời: “Cô, cô...“.
Trần Tử Phàm bước lên một bước, giữ chặt vai anh ta lại, trầm giọng nói: “Đủ rồi!” Rồi anh ta kéo Dương Minh đi.
Vừa rồi trong lúc nói chuyện, ánh mắt Thẩm Chỉ Lan chưa từng rời khỏi Trần Tử Phàm, nhưng từ đầu đến cuối anh ta chưa liếc cô ta lấy một lần.
Nghĩ đến tiết học sáng hôm nay, nghĩ đến những lời anh ta nói trong lớp học...
nói cô ta là con riêng, anh ta sẽ vĩnh viễn coi thường cô ta sao? Thẩm Chỉ Lan tức giận tay nắm chặt, đột nhiên lên tiếng: “Trần Tử Phàm, tôi làm như vậy đều là do anh ép tôi!”
Trần Tử Phàm bước chậm lại, kinh ngạc, quay đầu lại.
Thẩm Chỉ Lan đau lòng nói: “Thân phận của tôi bị lộ, anh liền muốn đá tôi ra khỏi đội.
Nếu như tôi không chủ động rời khỏi, rồi tự tìm người lập nhóm, thì giải thưởng cũng không có liên quan gì đến tôi! Tôi làm vậy, đều là do anh ép tôi!” Nghe thấy lời đó, Trần Tử Phàm nhếch miệng, cười giễu.
Dương Minh giật mình nhìn Thẩm Chỉ Lan: “Cô đang nói linh tinh cái gì? Cô là một trong những người chủ chốt của đội, Trần Tử Phàm không có tư cách đuổi cô đi!” Nghe vậy, Thẩm Chỉ Lan sững sờ: “Cậu nói gì?”
Dương Minh nhíu mày nói: “Lúc đầu khi báo danh, Tử Phàm nói cô rất cần vinh dự này, cho nên trên tờ báo danh, phần người chủ chốt điền tên cô! Trừ khi cô tự rút ra, nếu không cậu ấy cũng không có quyền đuổi cô
ra!”
Người soạn chương trình chỉ là thành viên tham gia, còn người thiết kế chương trình mới là thành viên chủ chốt.
Thành viên chủ chốt là người phụ trách chính toàn bộ hạng mục.
Thẩm Chỉ Lan không dám tin nhìn Trần Tử Phàm, không thể ngờ rằng, Trần Tử Phàm lại để cô làm thành viên chủ chốt trong đội.