Một số chi tiết tối hôm qua dần dần hiện ra.
Cô nhớ kĩ, lúc anh hôn cô đã che má phải của cô... Sau đó cho dù tới thời khắc kịch liệt nhất, anh cũng không bỏ tay ra.
Cho nên, buổi sáng hôm nay anh chán ghét cô là vì vết bớt?
Thẩm Vu Quy lập tức đứng lên, đi vào phòng vệ sinh, đồ trang điểm đầy đủ mọi thứ.
Cô nhìn vào gương, dùng kem lót che đi vết bớt, sau khi vết bớt gần như không thấy, cô mới quay lại phòng ngủ.
Thật ra gương mặt của chị gái cô không xấu, chỉ là chị quá tự ti, không trang điểm, còn thường xuyên cúi đầu để người ta luôn nhìn vào cái bớt của chị ấy.
Nhưng dáng vẻ này… hẳn là Phí Nam Thành sẽ thích?
Thẩm Vu Quy chờ đến mười một giờ đêm, lúc cô gần như cho rằng Phí Nam Thành không về, dưới lầu mới có động tĩnh.
Cô lập tức đứng lên, mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài.
...
Dưới lầu,
Theo bước chân đi vào của Phí Nam Thành, một loại không khí với áp suất thấp tràn vào biệt thự.
Người đàn ông với đôi mắt đen sâu thẳm khiến cho người ta không nhìn ra cảm xúc, sống mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt. Anh giống như Đế vương nắm trọn cả thế giới, khí thế mạnh mẽ, khiến người ta vô thức tin phục.
Cho dù nhìn anh lớn lên từ nhỏ, quản gia vẫn phải cảm thán, cậu chủ quá đẹp trai!
Ông ta lập tức tiến lên nghênh đón: “Cậu chủ, cậu đã về.”
Phí Nam Thành khẽ gật đầu, nhàn nhạt ừ một tiếng, vẻ mặt không thay đổi vòng qua ông ta, muốn lên lầu.
Quản gia vội vàng nói: “Cậu chủ, chuyện đó… cô Thẩm đã tới rồi.”
Phí Nam Thành dừng bước, ánh mắt cũng tối đi.
Tuy anh không lên tiếng nhưng quản gia lại hiểu ý anh. Nếu như không cho anh một lời giải thích hợp lý, hậu quả rất nghiêm trọng!
Quản gia lập tức nói: “Hôm nay là ngày Mười lăm!”
Phí Nam Thành nghe vậy, sắc mặt cũng không tốt hơn mà càng thêm âm trầm, trông cứ như người đang ở trên lầu chờ anh không phải là người phụ nữ của anh mà là kẻ thù.
Quản gia đổ mồ hôi thay cho cô Thẩm.
Ông ta nghĩ tới chuyện đã thấy ở nhà họ Thẩm, không nhịn được nói: “Cậu chủ, tuy cô Thẩm hơi xấu một chút, ít nói, nhưng cô ấy là một người thú vị, hơn nữa bà chủ thích cô ấy như thế, nhất định là có nguyên nhân…”
“Chú Lý, chú nói nhiều quá!”
Giọng nói trầm thấp của Phí Nam Thành vang lên, khiến cho quản gia im bặt. Ông còn muốn nói gì đó lại chợt nghe thấy tiếng mở cửa trên lầu.
Quản gia quay đầu nhìn lại, nhất thời cảm thấy hai mắt tỏa sáng.
Cô gái mặc quần trắng đứng ở bậc cầu thang, mái tóc búi tùy ý sau đầu, gương mặt nhỏ nhắn, ngũ quan vô cùng tinh xảo.
Nhất là làn da của cô, trắng nõn gần như trong suốt.
Quản gia kinh ngạc… Đây là người xấu xí sao?
Vẻ mặt ông ta giống như gặp quỷ, quay đầu nhìn về phía Phí Nam Thành.
Ông ta thấy ánh mắt cậu Phí nhìn chằm chằm cô, giống như bị nam châm hút, không rời mắt nổi.
Quản gia hưng phấn nói: “Cậu chủ, tôi đã nói ánh mắt bà chủ rất tinh tường, cậu xem cô Thẩm không có vết bớt xinh đẹp biết bao…”
Phí Nam Thành lại giống như không nghe thấy ông ta nói gì, như bị trúng tà, đi từng bước đến chỗ cô gái.