“Một: Cho dù như thế nào thì cô cũng không theo đuổi được tôi.”
“Hai: Người con gái tôi thích, nhất định không phải là cô.” Thẩm Vu Quy: ...! Trả lời ngắn gọn, thẳng thắn như thế sao! Cô tức giận muốn đập nát cái di động này đi! Tuy trên mặt cô có vết bớt, nhưng ngũ quan vẫn khá xinh đẹp, người đàn ông này sao lại không có mắt nhìn như thế! Thẩm Vu Quy thở phì phò bỏ di động vào trong túi, cô dự định hóa tức giận thành thức ăn.
Nghĩ đến Trương Thiên Thiên còn đang ở trong phòng thí nghiệm, cô lại không có nghĩa khí chạy mất.
Thẩm Vu Quy gửi tin nhắn cho Trương Thiên Thiên, cô nàng nhờ cô mua mấy suất cơm hộp bên ngoài mang vào, bọn họ không cần lãng phí thời gian xuống lầu ăn cơm nữa.
Lúc Thẩm Vu Quy mang mấy hộp cơm vào phòng thí nghiệm, đã nhìn thấy mấy cái đầu xúm lại một chỗ, hăng say thảo luận: “Cách này rất ngốc, nó chỉ làm tăng mức độ khó cho thuật toán.” “Nhưng chúng ta không đi được đường tắt...” Thẩm Vu Quy thấy cả buổi trưa mà bọn họ vẫn chưa nghiên cứu ra được, đang muốn lên tiếng gọi người, sau lưng lại truyền đến giọng nói chán ghét của Thẩm Chỉ Lan: “Nhường đường một chút.” Thẩm Vu Quy quay đầu liền thấy Thẩm Chỉ Lan dẫn theo ba bạn học nam, cầm theo máy tính của họ, vòng qua người Thẩm Vu Quy, đi vào phòng thí nghiệm.
Trong phòng, bốn người đang thảo luận vấn đề đều đồng loạt nhìn về phía cửa.
Trần Tử Phàm không nhịn được nhíu mày, lúc anh ta chuyên tâm nghiên cứu khoa học, ghét nhất là bị người ta cắt ngang.
Trương Thiên Thiên hỏi thẳng: “Thẩm Chỉ Lan, cô tới đây làm gì?” Thẩm Chỉ Lan cười, lấy ra một tờ công văn đã có dấu đỏ: “Là như thế này, bởi vì hai nhóm chúng ta cùng làm một hạng mục, cho nên vì tránh gây phiền phức cho nhà trường, tôi đã xin đến đây, dù sao phòng thí nghiệm này lớn như thế.
Đây là công văn nhà trường đã phê duyệt, cô có thể xem thử.”
Trương Thiên Thiên tức đến đỏ bừng cả mặt: “Sao cô lại không biết xấu hổ như thế? Các người tới đây, chúng tôi làm sao còn có thể thảo luận?”
Thẩm Chỉ Lan nheo mắt, cười gắn: “Đây không phải là vấn đề tôi cần suy nghĩ! Các người cứ tiếp tục!” Nhưng mấy người kia ở chỗ này, sao họ có thể tiếp tục! Phòng thí nghiệm yên tĩnh lại.
Cách làm này của Thẩm Chỉ Lan chính là vì muốn quấy rối họ, để khoảng thời gian cuối cùng, họ không có cách nào chuyên tâm nghiên cứu, quả thật là cách làm vô lại!
Đối phó với người như vậy...
Ánh mắt Thẩm Vu Quy trầm xuống, cô bỗng nhiên cầm hộp cơm xông tới, đụng vào trên người Dương Tiêu, nhẹ buông tay ra, giống như không cầm chắc hộp cơm, nên nó đổ ập lên người Dương Tiêu.
Thẩm Vu Quy giống như là bị dọa sợ, lập tức cúi đầu xin lỗi: “Thật xin lỗi...” Cô quay người, lại lỡ tay đổ một hộp cơm khác lên trên người Thẩm Chỉ Lan và mấy người khác.
“A!” Thẩm Chỉ Lan hết thảm thiết.
Thẩm Vu Quy nghĩ đến mấy người buổi trưa không có uống nước, cho nên lúc mua cơm, cô thuận tiện mua canh, canh không đến mức quá nóng, nhưng đổ lên người vẫn có cảm giác đau rát.
Cánh tay Thẩm Chỉ Lan cũng bị canh đổ vào, cô ta đau đến mức chảy nước mắt, vô thức vung tay lên, hướng về Thẩm Vu Quy: “Đồ tiện nhân! Cô cố ý!” Thẩm Vu Quy đang muốn né tránh, nhưng trước mặt tối sầm, Trần Tử Phàm giữ lấy cổ tay Thẩm Chỉ Lan: “Đủ rồi! Đó là ngoài ý muốn!” Thẩm Chỉ Lan không buông tha: “Cô ta cố ý!“.
Thẩm Vu Quy cúi đầu, dáng vẻ sợ hãi: “Em gái, tôi không có cố ý, cô đừng tức giận, nếu như cô ra tay đánh người, sẽ bị hủy tư cách tranh tài.”