Ánh mắt Dương Tiêu âm u: “Nếu đã như thế thì tiếp tục đi.”
Sau đó ba người Dương Tiêu giống như tìm được điểm đột phá, chân Vương Khánh Quốc bị thương, động tác không linh hoạt.
May mắn năng lực Trần Tử Phàm đủ mạnh, nhưng cho dù anh ta dốc hết sức, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn điểm số bị đuổi kịp.
4:2 đến 12:12, hai bên rơi vào trạng thái giằng co, mãi cho đến khi 20:20, mắt thấy còn không phân thắng bại, Dương Tiểu liếc mắt ra hiệu cho người bên cạnh, lúc người kia quay lại, Dương Minh đi lên, anh ta và mạnh vào Dương Minh.
Dương Minh ngã trên đất, Vương Khánh Quốc ở ngay đó, đi lên trợ giúp, nhưng lúc Dương Tiêu chạy qua chỗ họ, bị đồng đội lôi kéo một chút, nhìn giống như không cẩn thận, chân đá vào chỗ bị thương ở cẳng chân của Vương Khánh Quốc.
“A!”
Hai bên giáp công, Vương Khánh Quốc không chịu nổi, đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ôm chân ở trên mặt đất lăn lộn.
Trận đấu dừng lại.
Trần Tử Phàm xông đến, ngồi xổm xuống, giữ anh ta lại, vén quần thể thao của anh ta lên, lúc này mới phát hiện chân Vương Khánh Quốc đã sưng to.
Chân Dương Minh cũng bị thương, anh ta nhìn thấy tình huống này, vành mắt đỏ lên, nắm chặt tay, khập khiễng đi đến chỗ Dương Tiêu, tức giận mắng: “Cái tên súc sinh không bằng người này!” Dương Tiêu lùi lại, có người đứng lên ngăn giữa Dương Minh và Dương Tiêu.
“Tôi thật sự không cố ý, sao tôi biết cậu ta ngã ở đó! Tôi cũng không hề phạm quy, nếu như cậu không phục, cậu có thể đi hỏi trọng tài.” Vì tính công bằng của trận đấu, họ tìm đội trưởng đội bóng rổ của trường làm trọng tài.
Trọng tài nhíu mày, tuy anh ta cảm thấy hành vi của Dương Tiêu rất hèn hạ, nhưng không thể không nói: “Cậu ta không phạm quy.” Dương Minh tức giận giống như dã thú rơi vào đường cùng, đứng nguyên tại chỗ, nghẹn ngào giãy giụa.
Lúc cuộc thi đấu tạm dừng, Thẩm Vu Quy và Trương Thiên Thiên đã sớm chạy đến bên người Vương Khánh Quốc, nhìn thấy vết thương trên đùi anh ta, Trương Thiên Thiên nghẹn ngào nói: “Không cần thi đấu, để cậu ta báo cáo, tôi không tin, trường học không cho tôi sự trong sạch!” Vẻ mặt Trần Tử Phàm ngang ngược, ánh mắt âm trầm nhìn Dương Tiêu, cho dù tức giận đến cực hạn, nhưng anh ta vẫn còn lý trí, nói: “Thi đấu đã bắt đầu, như vậy chỉ có hai kết quả, thua hoặc thắng.”
Vương Khánh Quốc cắn chặt răng, đau đến mức cả người run rẩy, nhưng anh ta vẫn nói: “Tôi, còn, có thể tiếp, tục, chơi.” Dương Minh cũng nói: “Tôi cũng thế!” Lúc này, nhiệt huyết kích động khiến cho các thiếu niên phấn đấu quên mình.
Trần Tử Phàm lắc đầu: “Hai người các cậu nhất định phải qua phòng y tế ngay, vì một cuộc thi mà hi sinh một chân, không đáng.” Vương Khánh Quốc nằm trên mặt đất, lấy hai tay che mắt khóc.
Đều nói đàn ông không dễ khóc, chỉ là chưa đến lúc đau lòng, anh ta nghẹn ngào nói: “Thế nhưng chúng tôi đi, cậu phải làm sao?” Ánh mắt Dương Tiêu cũng mang theo sự ép buộc, anh ta nhìn về phía Trần Tử Phàm: “Nếu không đủ người, các cậu nhận thua đi.” Trần Tử Phàm còn chưa có lên tiếng, một giọng nói mềm mại đã vang lên: “Ai nói không đủ.” Vốn dĩ Thẩm Vu Quy đang ngồi xổm bên người Vương Khánh Quốc, nghe thấy câu nói này, cô đứng lên, ánh mắt kiên định nhìn về phía Dương Tiêu: “Đội của chúng tôi, còn có tôi.” Đầu tiên Dương Tiêu sững sờ, sau đó cười: “Cô?” Một cô gái làm sao có thể tranh tài bóng rổ với nam sinh? Thẩm Vu Quy nhìn dáng vẻ trào phúng của anh ta, cô khởi động cổ tay, thân là một “nam nhi”, dĩ nhiên cô rất am hiểu chơi bóng rổ: