Anh ta chỉ vào chính mình, vẻ mặt kiêu ngạo “Tôi, tôi chính là người trâu bò nhất trong trường.” Trần Tử Phàm rất giỏi chuyên ngành, điểm này có thể thấy được qua chuyện anh ta bộc lộ tài năng ở Đại học Hoa Hạ, cũng như chuyện anh ta tham dự cuộc thi đấu kia.
Trợ lý nghe thấy thế, giữ tay anh ta lại, giống như tìm được Chúa cứu thế, mở miệng nói: “Vậy cậu có thể sánh với Rùa Đen không? Zero tấn công bức tường lửa của công ty, cậu có thể giúp chúng tôi giải quyết vấn đề khó khăn này không!”
Trần Tử Phàm: !!!
Anh ta kinh ngạc nhìn về phía Phí Nam Thành: “Zero?” Có thể nói ngoại trừ Rùa Đen, Zero chính là hacker đứng đầu thế giới.
Năm đó anh ta tham dự tranh tài hacker, công phá phần mềm kia chỉ chậm hơn Rùa Đen mấy giây! Thực lực của anh ta và Rùa Đen tương đương nhau!
Trần Tử Phàm do dự một lát, nghé con mới sinh không sợ cọp: “Nếu không cứ để chúng tôi qua thử xem! Phương án tối ưu hóa kia, chúng tôi cũng có thể giải quyết không thua gì Rùa Đen, không chừng chúng tôi cũng làm được bức tường lửa này! Anh họ, hôm nay anh đã giúp chúng em, vậy chúng em cũng phải giúp anh!” Thẩm Vu Quy: ??? Chàng trai, cậu lấy tự tin từ đâu ra thế! Trần Tử Phàm lại tiếp tục nói: “Tục ngữ nói, một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao, nhóm chúng em có bốn người, có thể đi thử một chút!” Vương Khánh Quốc bị thương nhất định phải nằm viện, nhưng Dương Minh chỉ bị ngã nhẹ, bây giờ đang ở bên cạnh mấy người.
Thẩm Vu Quy nghe thấy thế, mắt lập tức sáng lên.
Lúc Thẩm Vu Quy nghe trợ lý nói ra vấn đề, cô còn đang mừng thầm.
Buổi sáng hôm nay gã Phí Nam Thành còn không thèm ngó ngàng gì tới cô, bây giờ phải đến cầu xin cô rồi sao? Vốn dĩ cô chỉ muốn giúp Phí Nam Thành một chút, bởi vì cho dù thế nào, cô cũng đang lợi dụng anh, nhưng bây giờ, cô thay đổi ý định rồi.
Nếu như Rùa Đen giúp Phí Nam Thành, “Thẩm Từ Tâm” cô, làm sao còn có cơ hội qua công ty, tạo cơ hội ở chung với Phí Nam Thành? Cô chờ mong nhìn về phía Phí Nam Thành, chờ anh đồng ý.
Trợ lý xua tay từ chối: “Cậu Tử Phàm, đây không phải là trò đùa của trẻ con, cậu...” Phí Nam Thành nhìn thấy họ nóng lòng muốn thử, ánh mắt lướt qua mấy người ở đây, rơi vào trên người Thẩm Vu Quy.
Bỗng nhiên anh lên tiếng: “Được.” Thấy anh đồng ý, Thẩm Vu Quy biểu hiện quyết tâm: “Anh Phí yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ giúp anh giải quyết vấn đề!” Mọi người: ...
Sau khi hẹn ngày hôm sau sẽ qua công ty, anh liền dẫn trợ lý rời đi.
Anh vừa đi không bao lâu, Dương Minh đã nhận được tin tức, anh ta hưng phấn nhìn về phía Trương Thiên Thiên: “Tôi vừa mới nhận được tin tức, điện thoại di động và máy tính của Dương Tiêu đều bị hỏng, cậu ta không có cách nào báo cáo cậu nữa rồi!”
“Cái gì?”
Trần Tử Phàm và Trương Thiên Thiên đồng loạt nhìn về phía Thẩm Vu Quy: “Không ngờ lại bị cậu nói trúng.” Thẩm Vu Quy xua tay: “Không có gì, may mắn mà thôi!” Nhưng một phút sau, trên đầu cô lại nóng lên.
Cô ngẩng đầu lên liền thấy một con hỉ thước bay qua đỉnh đầu, mà trên đỉnh đầu cô là cứt chim.
Thẩm Vu Quy: ?
Vừa rồi một đàn bay qua cũng không sao, sao một con lại nhắm trúng cô!