“Đây không phải là phần trung tâm chính của tường lửa.” Trần Tử Phàm nhíu mày nói.
Thẩm Vu Quy đã sớm phát hiện ra vấn đề này.
Thử Lý Lỗi cho họ chỉ là code cơ bản, không cho bọn họ code chính.
Nhìn vào những chương trình này, bọn họ không thể nhìn ra được lỗ thủng gì.
Trần Tử Phàm đứng lên: “Tôi đi tìm Giám đốc bộ phận Kỹ thuật lấy.” Bốn người cùng nhau rời khỏi văn phòng, vừa đi ra ngoài lại nghe thấy nhân viên không e dè gì mà thảo luận.
“Giám đốc bộ phận Kỹ thuật vừa đón mấy người đến, họ có thể sánh với Rùa Đen sao?” “Thôi thôi quên đi! Tôi vừa mới hỏi thăm rõ ràng, trong đó có một người là em họ của Phí tổng.
Bây giờ còn đang đi học ở Đại học Hoa Hạ, nghe nói tham dự cuộc thi công nghệ thông tin cả nước, nên tự cho mình là ghê gớm lắm, chỉ sợ đến công ty là tới chơi thôi! Tôi vừa vào nhìn thoáng qua, họ ngay cả ranh giới tường lửa cũng không tìm ra, cứ như thế, cho dù một trăm năm cũng không có tìm ra được cách đối chọi lại Zero.”
Nghe thấy những tiếng bàn luận này,mặt Trần Tử Phàm và Dương Minh đều đỏ bừng, ngay cả Trương Thiên Thiên cũng xấu hổ.
Cô khẽ nói: “Vốn dĩ chúng ta đến thử một chút...” Loại vấn đề sâu xa như tường lửa, những kiến thức căn bản của cô không giải quyết được.
Lúc mấy người xấu hổ, Lý Lỗi đột nhiên đi tới, nhìn thấy bọn họ, ông ta hơi sững sờ: “Cậu Tử Phàm, sao cậu lại ở đây?” Mấy người đang thảo luận về họ, trong nháy mắt liền ngậm miệng, không dám nói tiếp nữa.
Trần Tử Phàm nhìn thấy Lý Lỗi thì nói ra yêu cầu của mình: “Giám đốc Lý, ông có thể đưa code chính của tường lửa cho chúng tôi không?” Lý Lỗi nghe xong thì cười: “À, mọi người cứ nghiên cứu trước những thứ tôi đưa cho rõ ràng, sau đó lại đến code chính của phần mềm.” Trần Tử Phàm còn muốn nói gì đó, Lý Lỗi lại nói: “Cậu Tử Phàm, tôi thật sự rất bận, trước mắt cậu xem hiểu những chương trình kia, đúng lúc chúng tôi cũng giải quyết tường lửa, tôi sẽ đưa cho cậu code chính của
tường lửa, được chứ?” Thẩm Vu Quy nhíu mày.
Tuy ông Giám đốc bộ phận Kỹ thuật này rất khách khí với họ, nhưng trong lời nói lại để lộ ra sự khinh thường với họ...
Ông ta cảm thấy, họ là một đám sinh viên chưa tốt nghiệp, căn bản không thể giải quyết được chuyện gì? Trần Tử Phàm bị người ta xem thường thì bừng bừng lửa giận.
Anh ta đang muốn phát hỏa thì cửa phòng bộ phận Kỹ thuật mở ra, một bóng người yểu điệu đi tới: “Chào mọi người, tôi là Văn Nhược Thanh.” Lý Lỗi vừa mới đối xử với họ qua loa, lúc này lại trở nên vô cùng nhiệt tình, ông ta không để mắt đến Trần Tử Phàm, đi thẳng đến chỗ Văn Nhược Thanh: “Nghe danh không bằng gặp mặt, không ngờ Phí tổng lại mời cô đến giải quyết vấn đề khó khăn này cho chúng tôi!” Lý Lỗi “bận rộn nhiều việc” đi theo Văn Nhược Thanh: “Cô mới đến, tôi dẫn cô qua làm quen với mọi người trong phòng kỹ thuật.” Thái độ thay đổi quá nhanh khiến mặt Trần Tử Phàm xanh mét.
Văn Nhược Thanh nói với Lý Lỗi: “Giám đốc Lý, tôi đến chào hỏi ông, buổi chiều chúng ta sẽ làm việc chính thức, giữa trưa tôi có hẹn ăn cơm trưa với Tổng Giám đốc Phí, cho nên tôi đi trước.” Chờ Văn Nhược Thanh rời đi, có người nói thẳng: “Văn Nhược Thanh này không chỉ có chuyên môn cao, mà dáng dấp cũng xinh đẹp, cho dù Phí tổng có coi trọng cô ta cũng không có gì lạ.”