Đây có lẽ là khoảnh khắc thảm hại nhất, xấu mặt nhất trong đời! Ấy thế mà dáng vẻ này lại bị người đàn ông này bắt gặp, kiêu ngạo của cô giống bị giẫm đạp trên mặt đất, nơi lồng ngực tràn đầy cảm giác xấu hổ, giận dữ và khổ sở...
Thẩm Vu Quy đứng ở đó, cơ thể nhỏ yếu khẽ run rẩy.
Thẩm Thiên Hạo và Bạch Trúc lại ngây ngẩn, ánh mắt bọn họ đảo quanh trên người Thẩm Vu Quy và Phí Nam Thành.
Trong lúc nhất thời không ai nói chuyện, Thẩm Thiên Hạo chỉ có thể trưng gương mặt tươi cười đi lên: “Cậu Phí, sao anh lại ở đây?” Ông ta nhìn về phía Thẩm Vu Quy, ánh mắt hoảng loạn.
Từ Tâm và cậu Phí đều xuất hiện ở đây, không phải là......
Trong lúc ông ta đang tự hỏi, lại nghe được giọng nói lạnh nhạt của Phí Nam Thành: “Ăn cơm trưa.” Ăn cơm...
Đúng, Tổng Giám đốc Trương vừa mới nói, ngài Phí tới đây ăn cơm với cô Văn nào đó ......
“Anh Nam Thành!”
Giọng Văn Nhược Thanh đột ngột, cô ta nghi hoặc đi tới, đứng bên cạnh Phí Nam Thành, thoáng nhìn Thẩm Vu Quy, mắt hơi híp lại rồi cười nói: “Đổ ăn đã mang lên rồi, chúng ta trở về phòng đi?” Thì ra không phải cùng nhau...
Thẩm Thiên Hạo thở phào.
Người đã hơn năm mươi tuổi như ông ta đứng trước mặt Phí Nam Thành hai mươi sáu tuổi lại giống như cấp dưới tranh thủ lấy lòng: “Đồ ăn nơi này rất ngon, anh và cô Văn ăn nhiều một chút.”
Thẩm Vu Quy càng thấy xấu hổ và giận dữ hơn, cảm thấy vừa buồn cười lại vừa đáng buồn.
Thân là bố ruột nhìn thấy người đàn ông đã ngủ với con gái mình ăn cơm cùng một người phụ nữ khác, ông ta không những không phẫn nộ, chất vấn bắt người đàn ông kia phải chịu trách nhiệm lại nói anh ăn nhiều một chút?
Nhìn về phía Văn Nhược Thanh, ánh mắt cô ta nhìn cô đầy vẻ miệt thị.
Thẩm Vu Quy cứng người, Phí Nam Thành chỉ nói một câu “Ăn cơm trưa”, không hề nói đến cô.
Đây là ngay cả ăn một bữa cơm với cô cũng không muốn thừa nhận sao? Nhưng bỏ đi, anh vốn dĩ chỉ là muốn ăn cơm cùng Văn Nhược Thanh, là cô không biết xấu hổ cứ xán tới...
Cô cố đè nén cảm giác mất mát trong lòng, giờ khắc này chỉ muốn anh nhanh chóng rời đi, ít nhất không để cho bọn họ nhìn thấy cô thảm hại, chật vật...
Cô đang chìm trong suy nghĩ thì thấy người đàn ông chậm rãi đi tới trước mặt mình, giọng nói không kiên nhẫn: “Đã đổi được Coca chưa? Tôi ăn no rồi, cô có đi hay không?” Một câu này giống như một quả bom nổ tung trong tại bốn người.
Tròng mắt Văn Nhược Thanh co rụt, nhưng thoáng cái đã bình thường trở lại, cô ta cười nói: “Cô Thẩm, cùng trở về công ty không?” Hóa ra, bọn họ cùng nhau...
Bạch Trúc không thể tin nổi nhìn Phí Nam Thành, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Thẩm Thiên Hạo nghĩ đến vừa rồi mình đã làm gì thì sắc mặt trắng bệch.
Ông ta không hổ là người lăn lộn trong thương trường nhiều năm, sắc mặt thay đổi chẳng khác nào lật sách, vừa nãy còn hung ác tàn độc, lúc này đã tươi cười như gió xuân nhìn về phía Thẩm Vu Quy: “Từ Tâm, sao con không nói sớm con và cậu Phí ăn cơm cùng nhau? Con xem bộ thật là......” Thẩm Vu Quy khó hiểu nhìn Phí Nam Thành.
Không phải anh rất ghét cô sao? Sao bây giờ lại giúp cô? Nếu đã không nghĩ ra nguyên nhân, cô liền theo dựa theo con đường Phí Nam Thành đã trải sẵn cho mình, cúi đầu, ấm ức nói: “Con vừa định nói đã bị hai người cắt lời...
Con đi trước với anh Phí đây.” Thẩm Vu Quy đi theo Phí Nam Thành và Văn Nhược Thanh ra ngoài.
Đi được hai bước, người đàn ông bỗng dừng lại.