Tần Thanh Tiêu xấu hổ nhìn con gái của mình, đưa ngón trỏ ra cho bé nắm.
“Cục cưng, ba không có tranh với con, ba chỉ muốn thử một chút.”
Tần Ý Linh vẫn kiên trì phun nước bọt, mắt không rời khỏi khuôn mặt đang dở khóc dở cười của cha.
Anh vừa nhúc nhích thì đứa nhỏ trong lòng vợ sẽ lại đưa mắt về phía anh, như sợ bị anh giành đồ ngon vậy.
Chén no nê xong, bé con chép chép miệng rồi ngáp một cái, bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Phải đến lúc này, Tần Thanh Tiêu mới nói với Khương Ý:
“Bà xã, anh ra ngoài đuổi muỗi, em ở đây nghỉ ngơi chốc nữa anh quay lại.”
“Muỗi?” Cô khó hiểu nghiêng đầu, mắt to khẽ chớp.
“Ừ, chắc là đói khát lắm rồi nên cứ vo ve quanh phòng bệnh của em.”
Tần Thanh Tiêu vén lại góc chăn cho vợ, xoa tóc cô, cúi đầu hôn cô một cái rồi mới chậm rãi đi về phía cửa.
“Con muỗi họ Hoàng” đáng ghét đang đứng tựa lưng vào tường, cầm điện thoại ấn liên tục, chắc là nhắn tin cho ai đó. Nghe thấy tiếng động, hắn mới ngẩng đầu lên.
Tần Thanh Tiêu khép cửa một cách nhẹ nhàng, sợ làm phiền đến vợ mình.
Hai người đàn ông không nói gì, chỉ nhìn nhau.
Rất lâu sau, Hoàng Cảnh Hiên bị ánh mắt hung hãn của Tần Thanh Tiêu chọc cười:
“Tôi thật sự không có ý gì, chỉ muốn nhìn cô ấy và đứa trẻ thế nào rồi.”
“Đứa trẻ của tôi, không phải của cậu.” Tần Thanh Tiêu cười gằn: “Nếu là người khác nhìn vợ con cậu thì cậu vẫn để yên à? Không nói nhiều, rời khỏi đây đi, tôi sẽ không cho phép cậu tiếp cận vợ con tôi.”
Mỗi một câu Tần Thanh Tiêu đều như đang khẳng định chủ quyền trước mặt Hoàng Cảnh Hiên.
Trong lòng Hoàng Cảnh Hiên rối bời, hắn biết việc hắn chuyển chỗ làm chỉ để chờ Khương Ý sinh con là không đúng, rất phiền, nhưng hắn chỉ muốn xem đứa nhỏ của cô thôi. Ông trời tàn nhẫn với hắn thật, đến cả việc nhỏ như vậy cũng muốn ngăn cản hắn.
Hoàng Cảnh Hiên im lặng, đôi mắt hắn biểu lộ rõ tâm trạng phiền muộn.
Song, Tần Thanh Tiêu không hề đồng cảm chút nào:
“Đừng bày ra dáng vẻ này trước mặt cô ấy, cậu không xứng.”
Nói đến mức này, Hoàng Cảnh Hiên biết nếu còn cố chấp thì giữa họ sẽ xảy ra tranh cãi, thâm chí động tay động chân không chừng. Hắn nghe đồn chồng mới của Khương Ý tương đối nóng tính.
Cởi áo khoác ra, Hoàng Cảnh Hiên đặt nó lên khuỷu tay rồi nói:
“Tôi sẽ tìm người thay tôi đến chăm sóc cô ấy.”
Có lẽ hắn thật sự nên buông tay, để cho cô được yên ổn bên người thật sự trân trọng cô, người yêu cô, cưng chiều cô hơn hắn.
Tần Thanh Tiêu còn nghĩ phải dùng tới biện pháp mạnh mới đuổi tình địch đi được, ai biết nói hai ba câu thì hắn ta lập tức rút lui. Mà cũng tiện cho anh, đỡ phí thời gian làm trò con bò cùng hắn ta.
…
Khương Ý ở lại bệnh viện ba ngày thì về nhà.
Sau khi sinh xong, tâm trạng cô lên xuống thất thường, lúc vui lúc buồn rất khó đoán.
Tần Thanh Tiêu lúc nào cũng sợ làm cô giận, nỗ lực 200% để chăm sóc cho cô và con.
“Bà xã, uống nước ấm đi.”
“Bà xã, cơm của em đây.”
“Để anh ôm con cho em nằm một lát.”
“Bà xã của anh…”
Dáng vẻ bận rộn như một bà mẹ bỉm sữa thực thụ, còn đảm đang hơn cả Khương Ý. Người ngoài nhìn vào không biết chắc tưởng cô là võ sư chuyên nghiệp, là sư tử, là quỷ thần mà anh sợ hãi quá! Cô mới liếc mắt, anh đã thẳng lưng nhẹ giọng hỏi:
“Vợ sao vậy?”
“Anh không cần phải như thế đâu, giai đoạn này em hơi khó chịu một chút nên mặt mày mới căng thẳng, em vẫn ổn.”
Cô đưa tay nắm lấy những ngón tay thon dài của anh, giữ thật chặt.
“Anh sợ em buồn, nghe nói phụ nữ sau sinh thì trạng thái sẽ không ổn định, nên anh sẽ cố gắng mang công việc về nhà xử lý, như vậy tiện ở bên cạnh chăm sóc em.”
Tần Thanh Tiêu vẫn còn đang ôm đứa nhỏ trong lòng, bé con hiếu động vô cùng, lúc nào cũng huơ tay huơ chân giao tiếp với người xung quanh, nhưng rất ít khi khóc, trừ lúc đi vệ sinh và đói ra thì luôn phun nước miếng như một thói quen thể hiện niềm vui.
…
Tiệc thôi nôi của Tần Ý Linh đãi ở tại biệt thự của Tần gia.
Lúc này, trước cổng lớn bắt đầu ồn ào hơn. Bởi vì không có thiệp mời nên Khương Chấn bị chặn bên ngoài, ông bất đắc dĩ phải nói với bảo vệ:
“Đó là cháu ngoại của tôi, các người mau gọi Khương Ý ra đây đi, để nó phân xử.”
“Xin lỗi ngài, nếu ngài thật sự là cha của Tần thiếu phu nhân thì hãy gọi điện thoại cho cô ấy ra đón, chúng tôi cũng chỉ làm công ăn lương, không có quyền tự ý quyết định ạ.”
Bảo vệ giải thích cho ông hiểu, không hề nặng lời, tay dang ra chặn ở lối vào.
Phía sau có mấy vị khách quý đi lên đưa thiệp, lập tức được họ cung kính chào hỏi, hướng dẫn tiến vào trong.
Không lâu sau đó, Lâm Ngọc Nghi mặc váy dạ hội màu đen đơn giản xuất hiện trong tầm mắt của Khương Chấn.
Từ ngày không lấy chồng mới, chất lượng cuộc sống của hai mẹ con cô thẳng tắp bay lên trời, sau này còn sinh được một đứa nhỏ đáng yêu, cha mẹ chồng cũng hết mực quan tâm săn sóc cô. Lâm Ngọc Nghi được hưởng nhờ, bây giờ ngày càng trẻ đẹp, mọi ưu sầu đều biến mất.
Bà cùng Tần phu nhân vui vẻ nói chuyện với khách khứa, hoàn toàn không chú ý đến người đàn ông mặc quần áo đơn giản đang bị đuổi ra ngoài.
“Ngọc Nghi?” Khương Chấn bỗng nhiên kêu to.
Giọng nói khàn khàn của ông đã in sâu vào trong tâm trí Lâm Ngọc Nghi, bà vừa nghe liền biết. Sống với nhau mấy chục năm trời, sao có thể không nhận ra đây?
Bà quay đầu nhìn ra cửa, bốn mắt chạm nhau.
Tần phu nhân thấy bà thất thần nên quan tâm hỏi:
“Có chuyện gì sao?”
Lâm Ngọc Nghi mỉm cười, vờ như chưa từng nghe thấy gì:
“Không có gì, tôi nhìn thấy một người rất giống chồng cũ của mình thôi.”