Nếu giờ cô mà đi, sau này gặp Cố Kiều Tuyết, chắc chắn sẽ bị cô ta xem thường cả đời.
Cô không muốn tạo cơ hội cho người khác chế giễu.
Hoắc Vi Vũ xoay người lại, lạnh lùng nói với phù dâu: “Tôi ra ngoài hít thở không khí thôi mà, kêu gào cái gì!”
“Hừ! Nếu như tôi không gọi cô, chắc chắn là cô bỏ chạy rồi. Tôi thấy cô vẫn còn yêu chồng của Tiểu Tuyết, không chịu được việc anh ta cưới Tiểu Tuyết nên lòng sầu thảm, đừng chối nữa.” Phù dâu châm chọc nói.
Hoắc Vi Vũ cười quyến rũ, hất tóc: “Để chứng minh tôi không yêu gã, tôi sẽ ở lại.”
Hoắc Vi Vũ đi về phía cửa sau.
Phù dâu cuống cuồng túm lấy cánh tay Hoắc Vi Vũ, nhìn thì có vẻ thân thiết nhưng thật ra vì cô ta sợ Hoắc Vi Vũ đi mất.
Chén vi cá nhỏ thuốc sẽ mau chóng được bưng ra thôi, sao cô ta có thể để Hoắc Vi Vũ đi được.
Hoắc Vi Vũ liếc nhìn cô ta với gương mặt vô cảm.
Ý đồ của bọn họ đều bị cô nhìn thấu rồi.
Phụ bếp bưng khay đến trước mặt cô.
Trong mắt Hoắc Vi Vũ lóe lên tia sáng, chớp thời cơ, cô bước sang phải hai bước.
Phù dâu đụng phải khay, thế là bát vi cá đổ lên người cô ta, làm bẩn hết lễ phục.
Cô ta hét lên chói tai rồi nhảy dựng lên.
Phù dâu nhằm vào Hoắc Vi Vũ mà quát: “Cô… Khốn kiếp! Cô cố tình chứ gì, Cố Kiều Tuyết nói không sai, quả nhiên là tiện nhân nham hiểm, chẳng trách không có thằng đàn ông nào thích cô.”
Hoắc Vi Vũ xem xét vết bẩn trên người cô ta: “Ngoài kia toàn người cao sang, bộ dạng này mà ra đó, chẳng phải cô mới là người không ai thích sao?”
Phù dâu trừng mắt lườm Hoắc Vi Vũ, nói với phụ bếp: “Trông chừng cô ta.”
Nói xong, cô ta chạy nhanh ra toilet.
Hoắc Vi Vũ chắp tay sau lưng, nói với phụ bếp: “Không phiền thì tôi đi rửa tay nhé.”
Cô quay người, đi vào bếp.
Trong bếp, mấy người đầu bếp đều đang bận rộn, không rảnh để ý đến cô.
Cô phụ bếp ban nãy đang bận dọn dẹp mớ tàn dư trên mặt đất, càng không quan tâm cô.
Hoắc Vi Vũ đi đến trước cái chén dán số 380, đính lại miếng dán lên một chén vi cá mới được múc ra. Tiện tay, cô tráo đổi chén mình với chén của Cố Kiều Tuyết.
“Cô đang làm gì vậy!” Một giọng nói sắc lạnh vang lên sau lưng.