“Tôi không đi.” Hoắc Vi Vũ rất quả quyết: “Tôi không thả rắn, tôi có thể chứng minh.”
Hàm ý là cô sẽ không phải làm vợ hắn.
Cố Hạo Đình tức thì sầm mặt, trông âm u như thể trời long đất lở.
Hắn kéo cô đi thẳng ra cửa, nhấn vai cô lên tường, cúi nhìn cô, nghiêm túc: “Vậy chờ em chứng minh rồi hẵng cam đoan với tôi.”
“Có phải tôi mà không chứng minh được thì sau này không thể đi làm, không được tự do, nhất định phải chờ ở nhà rồi chết trong cô độc không?” Hoắc Vi Vũ mất bình tĩnh, nắm chặt tay.
“Ai nói em không thể đi làm, không thể tự do! Chức vị trong Cố Thị tùy em chọn. Em được tự do ngôn luận, tự do hành động. Em chỉ cần nhớ thân phận Cố phu nhân của mình, cái gì nên làm, cái gì không. Ở nhà muốn thuê bao nhiêu người giúp việc cũng được, tôi cũng sẽ thường xuyên về với em, sao cô đơn được!” Cố Hạo Đình nhíu mày, nói với giọng không vui.
Câu nói hắn sẽ thường xuyên về với cô khiến lòng cô run lên.
Lời phản bác nghẹn lại ở cổ họng, trong đầu như có khúc mắc, không thông được.
Hoắc Vi Vũ rũ mi che đi đôi mắt lóe sáng long lanh.
Cố Hạo Đình dùng một tay nâng mặt cô lên, để cô nhìn thẳng vào hắn.
Hình bóng hắn phản chiếu trong mắt cô.
Sóng biếc long lanh, trong trẻo như tơ, không hề sắc nhọn.
Từng biểu cảm, lời nói của cô đều khiến tâm trạng hắn dậy sóng.