Hắn im lặng nhìn cô, sự im lặng ấy khiến cô hoảng loạn. Hoắc Vi Vũ cúi đầu, trong đầu suy tính thiệt hơn.
Cô không thể nói hôm qua mình đi cùng Ngụy Ngạn Khang được, nếu không gia đình sẽ dậy sóng, Cố Kiều Tuyết sẽ nổi điên, cô có thể bị ảnh hưởng. Hơn hết, cô không thể nhắc tới địa chỉ đó được. Giang Khả đã từng cứu cô, cô không thể bất nhân bất nghĩa với người cứu mình, càng không muốn bị lôi vào trận chiến đấu gió tanh mưa máu giữa Cố Hạo Đình và Giang Khả. Còn về phần Phùng Tri Dao, cô có nói thì Cố Hạo Đình sẽ tin cô sao?
Phùng Tri Dao ngụy tạo hiện trường hoàn hảo như vậy, sẽ chẳng có ai tin một người yếu đuối như cô ta sẵn sàng tự hành bản thân chỉ vì đạt được mục đích.
Nghĩ ngợi kĩ lưỡng rồi, Hoắc Vi Vũ nhìn Cố Hạo Đình, nói qua loa: “Đi bộ lâu quá nên chân mới bị vậy.”
“Sao phải đi lâu như vậy?”
“Vì không vui.” Hoắc Vi Vũ lười biếng tựa vào gối.
“Sao lại không vui?” Cố Hạo Đình truy hỏi, mắt sáng quắc nhìn cô, trong mắt ẩn chứa sự sắc bén, ánh nhìn khiến người ta sợ run người. Đôi mắt đầy ý dò xét đó khiến cô rợn người, cứ như nó có thể nhìn thấu tâm trí cô vậy.
Hoắc Vi Vũ không thể sợ hãi được, nếu không lời nói dối đang thành hình sẽ vỡ tan.
Cô nhếch môi quyến rũ, tay khoác lên vai Cố Hạo Đình, nhìn chăm chú vào đôi mắt sáng quắc như chim ưng của Cố Hạo Đình, áp sát mặt hắn: “Anh đoán thử xem?”
Cố Hạo Đình xoay người, đè cô nằm xuống giường.
Hoắc Vi Vũ cảm nhận được sức nặng từ người hắn. Cô còn chưa nhìn rõ mặt hắn thì hắn đã hôn lên môi cô, mút mát, ghì lấy môi cô, hô hấp cũng trở nên nặng nề, cuồng nhiệt tựa mưa gió vần vũ.
Đây không phải nụ hôn thân mật mà là nụ hôn trút giận.
Hoắc Vi Vũ bối rối.
Cố Hạo Đình thông minh vô cùng, một chút dấu vết để lại cũng đủ để hắn phát giác mánh khóe đằng sau. Bây giờ không phải hắn tin mà là không muốn truy hỏi. Nhưng cách thức để không truy hỏi này lại cần cô hợp tác, đợi cơn giận nguôi đi hắn mới chịu bỏ qua cho cô.
Đầu Hoắc Vi Vũ ong ong, nhắm mắt lại, hôn trả hắn, đầu lưỡi chạm vào môi hắn.