Hướng Vũ chỉ mới thấy qua vị “Tần tổng” này một lần.
Trí nhớ của cậu ta chỉ giới hạn ở đó, nên theo lý mà nói thì lẽ ra cậu ta không thể nhớ rõ anh ấy trông như thế nào.
Tuy nhiên, sau khi mẹ cậu gặp Tần Diệp một lần, bà đã trở thành fan của anh ấy.
Tìm đủ loại phỏng vấn, tạp chí của Tần Diệp, thậm chí còn mỗi ngày ở trước mặt ba con cậu khoe khoang, khen ngợi anh ấy đẹp trai.
Ba của Hướng Vũ tức không chịu được, đến mức lên trên mạng tìm ảnh của Tần Diệp, photoshop đủ loại ảnh xấu xí.
Màu da của Tần Diệp hơi đen hơn một chút so với Tần Trú, nhưng ba của Hướng Vũ photoshop cho anh ấy trông giống người da đen, thêm một bộ râu quai nón, có đôi khi còn có thể đánh thêm một đôi má hồng kiều diễm.
Ba của Hướng Vũ sợ bị vợ đánh nên đã chia sẻ những bức ảnh này cho con trai.
“Thật ra cậu ta cũng không đẹp trai lắm, vẫn là ba đẹp trai hơn.”
Sau vài lần, Hướng Vũ đã rất quen thuộc với những dáng vẻ khác nhau của Tần Diệp.
Vị anh trai trước mặt này của Tần Trú có nước da ngăm đen hơn Tần tổng, nhưng nét mặt lại thực sự rất giống.
Hướng Vũ sửng sốt một lát, nhìn về phía Tần Trú đang lục lọi đồ đạc trong quầy hàng, đáp lại Sở Hạo: “Không có gì, có lẽ là nhìn nhầm thôi.”
Có phải là nhìn nhầm hay nhận sai người hay không, trong lòng Hướng Vũ rất mơ hồ.
Một lần là nhìn lầm, vậy còn lần thứ hai thì sao?
Khi Hướng Vũ lần đầu tiên nhìn thấy Tần Diệp, đã cảm thấy anh ta trông rất giống Tần Trú.
Nhưng bọn họ trông có vẻ giống như không có quan hệ gì với nhau.
Đây là lần thứ hai.
Tần Trú nói mình có một người anh trai, mà lúc này người anh trai đó đã xuất hiện trước mặt cậu.
Các đường nét trên khuôn mặt giống hệt Tần Diệp.
Trong nháy mắt khiến Hướng Vũ suy nghĩ rất nhiều.
Cậu ta ngẩn người không được bao lâu thì Bùi Duẫn đã gọi cậu ta qua: “Cậu đang nghĩ cái gì vậy? Chúng ta chuẩn bị tản ra đi rao hàng nên sẽ đẩy xe đến một nơi có lượng người qua lại đông hơn.”
“Anh Bùi…” Hướng Vũ kéo cậu lại, cẩn thận liếc nhìn bóng lưng Tần Trú: “Cậu đã xem phim truyền hình bao giờ chưa?”
Bùi Duẫn khó hiểu: “Tôi xem rồi.”
Hướng Vũ: “Cậu đã xem《Tiểu Vương tử》chưa?”
Bùi Duẫn: “... Hả?”
Hướng Vũ giải thích nội dung bộ phim: “Thì chính là, có một chàng trai xuất thân từ một gia đình nghèo hèn. Bỗng nhiên một ngày nọ, nhà giàu nhất thế giới tìm thấy anh ta và nói rằng anh ta là đứa cháu thất lạc của mình. Lúc này chàng trai trẻ mới phát hiện ra, một tháng trước, người cùng anh ta kết nghĩa anh em thực chất là anh trai ruột của mình, đóng giả thành người bên cạnh để kiểm tra nhân phẩm của anh ta.”
Bùi Duẫn: “...”
Thật xin lỗi.
Không ngờ nguồn phim truyền hình dự trữ của cậu lại phong phú đến vậy.
Nhìn thấy vẻ mặt vi diệu của cậu, Hướng Vũ biết ngay là cậu chưa xem qua nên kiên trì nỗ lực nói: “Còn《Thiếu gia thật giả》thì sao? Bởi vì âm mưu của đối thủ cạnh tranh, cuộc đời của nhân vật chính đã bị thay đổi. Bản thân anh ta là một thiếu gia sinh ra đã ngậm thìa vàng trong miệng, kết quả lại lưu lạc nơi đường phố, phải sống trong cảnh nghèo khó với ba mẹ nuôi hơn mười mấy năm, nhưng điều đáng thương nhất là anh trai anh ta khi tìm được anh ta, lại không hy vọng anh ta quay trở về, không nói cho anh ta biết thân phận của mình, thậm chí còn giấu người trong nhà, không muốn cho bất cứ ai tìm ra anh ta.”
Bùi Duẫn: “...”
Nếu cậu còn nghe không hiểu ý của Hướng Vũ đang ám chỉ nữa thì chắc chắn là mắt mù.
Bùi Duẫn cực kỳ hoài nghi, làm sao Hướng Vũ có thể nghi ngờ về thân phận của Tần Trú, lần này rõ ràng bọn họ không lộ ra một sơ hở nào.
Sau đó cậu lại nghe Hướng Vũ hỏi: “Cậu không thấy anh trai của học thần trông rất quen mắt sao?”
Bùi Duẫn: “…”
Mẹ nó!!!!
Hướng Vũ đã từng gặp Tần Diệp, cậu thế mà lại quên mất!
Trong lòng Bùi Duẫn thầm mắng bản thân bất cẩn.
Nhưng đồng thời cậu lại không biết phải nói gì.
Bọn họ ai cũng chưa nói gì cả, Hướng Vũ tự mình kể xong hết nội dung phim.
Mặc dù nó không giống với tình hình thực tế nhưng nếu dựa theo đó để nói tiếp thì cũng không thành vấn đề.ứng dụng TᎽT
Bùi Duẫn không biết nên cười hay khóc.
Cậu cảm thấy Tần Trú thật sự đã đóng giả thành công, so với nhà giàu giả nghèo còn giống hơn, phản ứng đầu tiên của Hướng Vũ chính là nghĩ anh bị ép buộc phải nghèo.
Hướng Vũ vẫn đang chờ đợi câu trả lời của cậu.
Bùi Duẫn úp úp mở mở nói: “Với khuôn mặt đen như vậy, tôi nghĩ ai lớn lên cũng đều trông giống nhau thôi.”
Hướng Vũ: “Ôi trời, để tôi cho cậu xem ảnh.”
Bùi Duẫn nghe giọng điệu như thể phát hiện ra một bí mật kinh thiên động địa của cậu ta, trong lòng không khỏi toát mồ hôi hột.
Cậu lại gần cúi xuống nhìn, thiếu chút nữa thì cười thành tiếng.
—— Tần Diệp bị photoshop trở nên rất đen, mặt được điểm thêm đôi má hồng, trên người còn bị photoshop cho mặc một chiếc áo bông họa tiết hoa.
Có thể thấy được sự oán giận của người photoshop bức ảnh lớn đến mức nào.
Nhưng so sánh với thực tế thì như vậy thực sự khá giống nhau.
Bùi Duẫn cũng không thể trái với lương tâm mà nói không giống nhau: “Người này là ai vậy?”
Hướng Vũ: “Đó là chủ của khu nghỉ dưỡng đó.”
Bùi Duẫn tỏ ra khá ngạc nhiên: “Không ngờ... tôi hoàn toàn không nhận ra anh ấy.”
Hai người trốn sang một bên trò chuyện, Tần Diệp nắm lấy tay cầm xe đẩy, liếc họ một cái: “Hai cậu bạn nhỏ kia, chúng ta đã đổi chỗ rồi, các em nhanh theo đi.”
“Được, không thành vấn đề.” Hướng Vũ vừa nói, vừa kéo Bùi Duẫn đi: “Anh Bùi, cậu thật không có mắt nhìn, mắt nhìn của học thần cũng thế. Tôi nghi ngờ học thần là em trai của ông chủ bị thất lạc ở bên ngoài.”
Bùi Duẫn nói ra một câu khiến người khác cứng họng, cậu nhắc đến một lỗ hổng: “Cái gì mà thất lạc chứ? Anh em bọn họ nhìn qua quan hệ rất tốt đó chứ.”
Hướng Vũ ngơ ra, suy nghĩ hai giây, hít một hơi: “Đúng ha… Tôi biết rồi, lần này nhất định là không sai.”
Bùi Duẫn tự tát mình hai cái trong lòng, cảm thấy tim mình như treo lơ lửng trên không, không hạ xuống được: “Cái gì nữa?”
Hướng Vũ: “Học thần với anh trai cậu ấy đều bị thất lạc bên ngoài. Anh trai đã được nhận về từ lâu. Một bên thì được trở thành một ông chủ lớn, một bên thì nói với ba mẹ rằng anh ta đi công tác ở nước ngoài, thỉnh thoảng mới về nhà một chuyến. Nhưng anh trai không muốn học thần sẽ quay trở về tranh đoạt tài sản với mình, nên vẫn không chịu nói với học thần là thật ra mình rất giàu có.”
Bùi Duẫn gần như muốn quỳ gối trước Hướng Vũ.
Lần đầu tiên, cậu có cảm giác kích động muốn nhận thua.
Cậu nghĩ rằng thế mà mình lại có thể thua vì không xem phim truyền hình đủ nhiều sao.
Chuyện thành ra như vậy, Bùi Duẫn cũng không biết phải nói gì.
Nếu tiếp tục đoán, không biết cốt truyện sẽ phát triển thành như thế nào.
Bùi Duẫn vội vàng la lên ngắt lời: “Sao không thể là vì bọn họ lớn lên trông giống nhau thôi?”
Hướng Vũ: “Làm sao có thể giống đến như vậy được?”
Câu chuyện này tạm dừng ở đây vì họ đã tìm được một nơi khác và dừng lại.
Mọi người đều tụ tập lại một chỗ nên không tiện để nói tiếp.
Tần Trú nhìn bọn họ thì thầm hồi lâu, hỏi: “Các cậu đang nói cái gì vậy?”
Hướng Vũ: “Khụ, chúng tôi đang thảo luận vấn đề học tập.”
Bùi Duẫn: “Ừ, cậu ấy có một đề không hiểu, đang hỏi tôi.”
Tần Trú: “...”
Những người khác: “…”
Tần Diệp có chút nóng, muốn dùng khăn quàng trang sức quấn quanh cổ lên lau mặt, nhưng khi sờ lên mặt, anh ấy mới nhớ ra trên mặt còn có lớp trang điểm, lau một phát là bay hết luôn.
Anh ấy buông chiếc khăn xuống, nhìn quanh một vòng, thấy có một quán trà sữa: “Các em có uống rượu không? Không à? Thế có uống trà sữa không?”
Tần Trú đang muốn nói muốn uống thì lại bị Sở Hạo ngăn lại.
Bọn họ đều là những người hiểu chuyện, biết việc mở một quầy hàng để kiếm tiền không hề dễ dàng: “Chúng em không khát.”
Tần Diệp cười: “Anh vẫn có chút tiền mời các em uống mấy thứ đồ này, nếu không thì mẹ nó còn ai đồng ý đi theo anh, còn ai muốn giúp anh làm việc? Đợi ở đó.”
Không biết có phải do trời không có mưa không, nhưng thời tiết thật sự rất nóng, một cơn gió cũng không có.
Tần Trú xắn tay áo lên, lộ ra một đoạn cánh tay gầy gò.
Anh nhìn về phía quầy hàng, cảm thấy hơi đau đầu.
Trừ khăn lụa ở ngoài, còn có một số phụ kiện trang sức, lược, gương có đủ loại kiểu dáng, thậm chí có cả mỹ phẩm mới toanh.
Bao bì được bọc bằng giấy nhựa, cực kỳ qua loa, thậm chí còn bám nhiều bụi.
Tần Trú cảm thấy có chút quen thuộc với những thứ đồ này, Tần phu nhân cũng từng yêu thích chúng nó.
Đáng tiếc bà là người có mới nới cũ, vừa nhìn thấy có đồ trang sức mới đẹp hơn thì ném hết đồ trang sức cũ để vào kho bám bụi.
Chẳng trách Tần phu nhân lại muốn bày quán bán đêm kiếm sống.
Vì thuận tiện xử lý đống đồ cũ, đồ tồn kho ít thì có thể hợp tình hợp lý mà mua đồ mới.
Tần phu nhân lại trở giọng nói chỉ có một ít đồ giá trị không lớn gì đó, có bán cũng không đau lòng.
Bởi vì những thứ này chỉ có thể bán phá giá bằng với giá của những sản phẩm kém chất lượng.
Bùi Duẫn nhìn qua, thực sự muốn mua một ít cho Chung Lan Tâm, nhưng cậu lại không thể mở lời.
Những người khác không biết thì thôi đi.
Nhưng Bùi Duẫn biết những thứ này có giá trị không nhỏ, mở miệng lại còn bị nghi ngờ là muốn chiếm hời.
Thôi quên đi.
Bùi Duẫn nghĩ, sau này cậu sẽ kiếm tiền để mua nó cho bà.
Tần Trú liếc mắt một cái là nhìn ra cậu đang nghĩ gì, nói: “Những thứ này cũng không đẹp lắm, sau này tôi dẫn cậu đi mua đồ mới.”
Bùi Duẫn cười nói: “Cậu mua sao?”
Tần Trú: “Đến thăm mẹ vợ, đương nhiên là phải mua quà.”
Mẹ vợ…
Bùi Duẫn sờ mũi nói: “Cậu kêu thật thuận miệng.”
Tần Trú nhìn cậu: “Thẻ của tôi đều để ở chỗ cậu, cậu lại không muốn tự mình dùng.”
Bùi Duẫn ho khan một tiếng: “Cái này...”
Sau khi bọn họ quen nhau, Tần Trú thật sự đưa cho cậu thẻ ngân hàng và mật khẩu, nói là trên giấy tờ đều đã ghi rõ ràng.
Đây là tiền Tần Trú tự mình kiếm được.
Nhưng Bùi Duẫn cảm thấy cầm nó nóng phỏng tay, lại không từ chối được nên cất vào trong ngăn kéo, cũng chưa bao giờ mở ra.
Tần Trú thực ra còn mua cho cậu một chiếc đồng hồ, là một đôi với anh.
Bùi Duẫn lén tra mạng ra, cảm thấy giống như đang đeo một ngôi nhà trên tay vậy, sợ va đập mạnh sẽ làm vỡ nên cũng không dám đeo mà cất vào hộp.
Tần Trú thở dài: “Khi nào thì cậu mới thôi không khách sáo với tôi nữa?”
“Tôi…”
Bùi Duẫn bỗng chốc không thể trả lời ngay được.
Bản thân cậu không quan tâm nhiều đến việc mình có bao nhiêu tiền, không có tiền thì cũng có những niềm vui của việc không có tiền.
Nhưng bạn trai mình lại quá giàu, khoảng cách chênh lệch quá lớn.
Bùi Duẫn biết Tần Trú sẽ không cho rằng mình đang lợi dụng anh, nhưng trong thâm tâm lại có chút sợ rằng anh sẽ nghĩ như vậy.
Tần Trú nhìn ra được, cũng không ép buộc cậu, nhưng lại cảm thấy rất bất lực.
Anh muốn nói rằng sau khi đi nhận giấy đăng ký, thì về sau tài sản của chúng ta sẽ là của chung.
Anh cũng muốn nói rằng tất cả những gì anh có đều có thể trao cho cậu.
Lời vừa đến bên miệng, Tần Trú lại không nói ra được.
Quên đi, bọn họ còn có tương lai rất dài, Bùi Duẫn về sau chỉ cần quen với những loại chuyện nhỏ nhặt như vậy là được thôi.
“Cảm ơn ngài đã ghé thăm!” Hướng Vũ bỏ số tiền nhận được vào hộp tiền lẻ.
Vì có học sinh trung học đứng trông quán, lại có hai ông chủ quán cực kỳ đẹp trai nên có không ít người qua đường tò mò kéo đến xem đồ.
Ban đầu họ cũng không có hy vọng gì, nhưng sau khi mua về, họ phát hiện ra tuy bao bì tồi tàn nhưng hàng hóa lại rất tinh xảo, không thua kém gì trong cửa hàng, khi hỏi giá thì thấy rất rẻ, nên họ vui vẻ đứng ở quầy hàng lựa đồ.
Mọi người có tâm lý chạy theo đám đông.
Nếu một quầy hàng không có ai, có thể sẽ không có người đến mua.
Nhưng khi có người thì dòng người sẽ dần tụ tập lại.
Lúc đầu bọn họ còn hú hét hô hào vài lần để thu hút khách hàng, nhưng sau đó phát hiện ra họ hoàn toàn không cần phải làm thế.
Bùi Duẫn ăn nói khéo léo, dỗ Tần phu nhân đến mức thuận miệng, gặp ai cũng có thể gọi là chị.
“Chị ơi, đôi bông tai hồng ngọc này rất hợp với chị. Chị có làn da trắng, đeo lên trông rất đẹp.”
“Trời ơi, cái gì mà chị gái chứ, con dì cũng gần bằng tuổi cháu đấy.”
“Hoàn toàn không nhìn ra được đó ạ, trông dì trẻ tuổi như thế. Chiếc vòng cổ này rất hợp với quần áo của dì hôm nay, nhìn rất tươi tắn.”
Hướng Vũ và ba người còn lại ngơ ngác đứng nhìn.
Anh Bùi, cậu mẹ nó thì ra còn có phong cách như vậy à?
Bùi Duẫn tiễn một nhóm khách xong, bỏ tiền vào hộp đựng tiền lẻ: “Các cậu nhìn tôi làm cái gì?”
Sở Hạo: “... Anh Bùi thật đỉnh.”
Bùi Duẫn: “Không có không có.”
“Xin lỗi, xin lỗi.” Một giọng nói vang lên từ phía sau.
Bùi Duẫn và những người khác đang rảnh rỗi, theo bản năng quay đầu lại.
Chỉ thấy Tần Diệp đang xách theo một cái túi lớn, một thanh niên vội vàng hoảng loạn từ bên kia đường lao ra, không kịp phanh lại đã đâm vào anh ấy.
Tần Diệp bị đâm lui về phía sau một bước, vừa định nói gì đó, thanh niên đã cúi đầu xin lỗi anh ấy, nhanh chóng bỏ chạy như đang trốn tránh ai đó.
Tần Diệp xoa ngực, thầm nghĩ mình tuy gầy như vậy nhưng cân nặng cũng không hề nhẹ.
Anh ấy cũng không để ý, ném việc này ra sau đầu.
Bùi Duẫn nhìn thấy cảnh tượng này, thấy có thời cơ thì nhanh chóng hét lên: “Anh Tần, sao mũi anh lại bị vẹo vậy?”
Tần Diệp giật mình, vô thức dùng tay còn lại che mũi lại.
Tần Trú cũng sửng sốt.
Bùi Duẫn lợi dụng sự chú ý của mọi người đang ở trên người vừa nãy, bay nhanh đến giải thích một câu vào tai Tần Trú.
Tần Trú cũng không kịp suy nghĩ nhiều: “Có phải là lệch rồi không? Lại phải đi bệnh viện chỉnh lại sao?”
Tần Diệp đi đến trước mặt bọn họ, thuận tay đưa túi cho Khâu Chính Hào: “Có vẻ vẫn còn ổn, con mẹ nó, anh biết ngay trình độ của bệnh viện đó mà. Công ty chó má cuối năm còn không đưa tiền thưởng, lại phát phiếu phẫu thuật thẩm mỹ, chết tiệt, khó khăn lắm mới tìm được một bức hình đẹp để sửa theo, lại bị đụng cho lệch mất.”
Ba người: “...”
Bùi Duẫn há hốc mồm thán phục.
Tần Diệp còn lấy từ trong quầy ra một chiếc gương, nhìn trái nhìn phải: “Không sao rồi, không sao rồi, không cần đến bệnh viện.”
Lòng Hướng Vũ ngổn ngang đứng trong gió.
Phẫu thuật thẩm mỹ?
Giống nhau như vậy không phải liên quan đến cải trang mà là do phẫu thuật thẩm mỹ?!
Hướng Vũ đột nhiên không biết nên cảm thấy thế nào.
Vừa có vẻ như nhẹ nhõm, lại vừa có vẻ hơi thất vọng.
“Bạn học nhỏ, cháu có thể lấy cho dì xem chiếc khăn lụa màu hồng cánh sen này được không?”
Một đôi nam nữ trung niên đi tới trước quầy hàng, người phụ nữ hơi béo, còn người đàn ông lại gầy như cọc tre.
Những người còn lại đang tiếp khách, Hướng Vũ thuận tay cầm chiếc khăn lụa màu hồng cánh sen treo trên cột lên, bị cảm giác mềm mại như lụa làm cho kinh ngạc.
Hướng Vũ không nghĩ nhiều mà đưa khăn lụa cho bà ấy.
Người phụ nữ sờ chất liệu, cảm thấy rất thích, đang định quàng thử thì chợt nhìn thấy nhãn hiệu trên khăn quên chưa được tháo xuống, đó là biểu tượng của một thương hiệu cao cấp nổi tiếng.
Bà vỗ nhẹ vào người đàn ông, thì thầm một câu.
Người đàn ông liếc nhìn nó, sờ lên khăn, gật đầu với bà.
Hướng Vũ: “Có vấn đề gì sao ạ?”
Người phụ nữ: “Cái này giá bao nhiêu?”
Hướng Vũ: “Ba mươi đồng một cái.”
Người phụ nữ đơ ra, ngập ngừng nói: “Nhưng chiếc khăn lụa này là hàng thật, hình như có giá hơn tám ngàn tệ.”
Hướng Vũ: “…”
Người phụ nữ lại nhìn về phía những chiếc khăn lụa còn lại: “Những chiếc khăn đó cũng là hàng thật.”
Hướng Vũ: “…”
Suốt một buổi tối, tâm trạng của Hướng Vũ lên lên xuống xuống.
Hướng Vũ thầm nghĩ, các người đùa chết tôi đi.
Người phụ nữ nhìn thấy vẻ mặt như bị sét đánh của cậu, rất hiểu ý để cho cậu tiêu hóa một chút.
Bà vừa liếc mắt đi chỗ khác thì bất ngờ nhìn thấy một người quen.