Sở Lạc Ninh và An Hinh Duyệt đến sân thể thao, diện tích nơi này đã lớn hơn trước nhiều, trang thiết bị cũng đầy đủ hơn.
Sở Lạc Ninh ngồi xuống bên bậc thang cạnh đường chạy, nhìn đường bằng không một bóng người: “Hồi đó em chạy có một vòng thôi cũng kêu đau bụng, làm anh sợ đến mức bỏ cả học chạy đến nhà vệ sinh tìm em. Sao giờ lại biến thành cái dạng này, công chúa nhỏ của anh ơi.”
Sở Lạc Ninh còn chưa kêu xong đã bị An Hinh Duyệt đá cho một phát, “Anh có thể đừng lảm nhảm mãi câu này nữa được không?”
Sở Lạc Ninh bị cô đá cho nghiêng ngả, tiếp tục mở miệng nói: “Bảy ngày tới, ngày nào em cũng sẽ nghe thấy. Anh muốn cho em biết, em đã bóp chết công chúa nhỏ trong hồi ức của anh như thế nào.”
Lột xác thành... thánh đấu sĩ hiện giờ.
“Anh cứ ở đó mà ăn mày dĩ vãng đi.” An Hinh Duyệt cười một tiếng, xoay người định đi, cô cũng đâu muốn tưởng nhớ lại.
“Này...” Sở Lạc Ninh kéo cô lại ngồi xuống bên cạnh mình, “Sao em lại thế nhỉ, không chịu tiếp thu lời phê bình gì cả?”
An Hinh Duyệt: “Tôi thế đấy, anh dám phê bình tôi, tôi sẽ mắng lại anh.”
Sở Lạc Ninh phì một tiếng nở nụ cười, ôm An Hinh Duyệt tựa lên vai mình, thấy cô giãy giụa lại giữ chặt lấy cô, “Ngoan ngoãn chút đi, coi như trở lại hồi còn nhỏ, để cho anh tưởng nhớ công chúa nhỏ của anh một lúc được không?”
Sở Lạc Ninh nói xong, An Hinh Duyệt không hề cảm động chút nào mà đẩy anh ra, “Tự anh đi mà tưởng nhớ, dù sao công chúa nhỏ của anh cũng chết rồi.”
Sở Lạc Ninh ngồi trên bậc thang, nhìn cô xoay người bước đi, cuối cùng nằm ngửa ra bậc thang, “Gần cuối năm rồi, trên đường không có taxi, chìa khóa xe ở chỗ anh, em nói coi, em còn trẻ sao tính khí đã khó chịu quá vậy?” Sở Lạc Ninh cố ý cậy già lên mặt.
An Hinh Duyệt dừng lại, sau đó quay về đá cho Sở Lạc Ninh một phát, “Tôi sẽ chạy bộ về.” Dù sao chỗ này cũng cách nhà họ không xa.
“Hừ, chạy về thì có gì giỏi, em còn quay lại đá anh một cái làm gì?” Sở Lạc Ninh nói, bật dậy đuổi theo Án Hinh
Duyệt gác tay lên vai cổ. Khi An Hinh Duyệt quay lại nhìn chằm chằm mình, anh mới cười tít mắt nói: “Gãy chân rồi, em đá, em phải chịu trách nhiệm.”
An Hinh Duyệt hất tay anh ra, cười ha hả, sau đó mở miệng nói: “Nói vậy thì tôi còn phải đi tìm hoàng tử bé của tôi nữa, con ác long này từ đầu ra thế không biết?”
Sở Lạc Ninh mỉm cười: “Chỉ có công chúa nhỏ mới xứng với hoàng tử bé thôi, anh là ác long, vừa hay xứng với thánh đấu sĩ như em, em nói xem?”
An Hinh Duyệt: “...”
Đây quả nhiên không phải là hoàng tử bé của cô, hoàng tử bé của cô đã mất rồi.
Năm tháng, quả thực khiến con người ta sợ hãi.
An Hinh Duyệt cảm khái, xoay người đi thẳng.
Sở Lạc Ninh lần này không vươn tay đụng chạm nữa mà chỉ đi theo cô.
“Hồi tưởng quá khứ nhiều, dễ già lắm.” An Hinh Duyệt lạnh lùng nhắc nhở.
“Hồi tưởng quá khứ nhiều, là bởi vì không thể nào nhìn thẳng vào thực tế được.” Sở Lạc Ninh trả lời một cách đương nhiên.
An Hinh Duyệt: “...”
Ấy thế mà cô không thể phản bác lại được.
Bọn họ hiện giờ, đều không còn là người mà đối phương đã quen thuộc trước kia nữa.
Anh không còn là hoàng tử lịch thiệp của cô.
Cô cũng không còn là công chúa dịu dàng của anh nữa rồi.
“Sở Lạc Ninh, anh thích... em của trước kia à?” Câu hỏi này, kỳ thực cô vẫn muốn hỏi.
Nếu không vì sao anh vẫn luôn tìm kiếm công chúa nhỏ của quá khứ.