Ha ha, ban nãy không làm chị giật mình chứ?” Hàn Vân Đình đứng cạnh lặng lẽ thở dài, IQ của thằng nhóc này đúng là có vấn đề rồi.
***
Hai mươi phút sau, quán lẩu Lệ Thành điều nhân viên mang nồi lẩu tới.
Đêm khuya đầu thu, vài người bạn thân cùng nhau tụ tập, chỉ có nồi lẩu và rượu ngon mới xứng với đội hình như vậy.
Trên chiếc bàn ăn rộng rãi, Mặc Lương Vũ cầm Champagne chỉ huy nhân viên quán lẩu bày nguyên liệu nấu ăn lên.
Hàn Vân Đình và Kiều Mục dựa vào bàn nấu ăn hút thuốc, khói thuốc mờ ảo che đi gương mặt tuấn tú xuất sắc của họ, hệt như mây chàng công tử ung dung, nhàn nhã dưới ánh trăng.
Ưng Phi Phi và Doãn An Táp ngoan ngoãn đi làm một số việc hợp với khả năng.
Thật sự thì thân phận của những người kia quá hiển hách, họ hơi mất tự nhiên nên đành phải di chuyển sự chú ý.
Chỉ có mỗi Lăng Mật lặng im đứng trước cửa phòng ăn, hờ hững nhìn cảnh tưởng nhói lòng nhức mắt trong phòng khách.
Đêm nay, lúc Tiểu Vũ gọi cô ta đến Vịnh Lâm Hồ, cô ta rất vui vẻ và kích động.
Vịnh Lâm Hồ là sản nghiệp do một tay Tần Bách Duật tạo nên, cũng là cột mốc giúp bất động sản Tần thị có chỗ đứng ở Lệ Thành.
Bọn họ đều có bất động sản ở đây, cũng từng dùng danh nghĩa thăm nhà mới để đến chơi.
Duy chỉ có...
căn biệt thự này của Tần Bách Duật là chưa ai có thể bước vào.
Vậy nên, lúc cô ta phấn khởi đi tới Vịnh Lâm Hồ, lúc cô ta cho rằng cuối cùng mình cũng có thể tiến vào thế giới của anh thì bất ngờ nhận được một tin như sét đánh giữa trời quang.
Tần Bách Duật và Nghiên Thời Thất đã đăng kí kết hôn! Cô ta không dám tin, cũng không có cách nào để tin.
Người đàn ông xuất sắc tài hoa, lạnh lùng kiêu ngạo kia sao có thể dễ dàng đăng kí kết hôn chứ? Rốt cuộc thi Nghiên Thời Thất có điểm nào xuất sắc? Có điểm nào đáng để anh dốc hết tất cả
Lăng Mật dựa vào cửa thủy tinh ở phòng bếp, xuyên qua khe cửa để nhìn trộm hai bóng người trong phòng khách, nỗi xót xa bỏng rát làm cô ta nghẹt thở.
Lúc này, Nghiên Thời Thất đang ngồi cạnh Tần Bách Duật trên xô pha, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn những người đang bận bịu trong bếp, “Anh mời họ đến à?” Anh thoải mái ngả về sau, đôi mắt sâu thẳm nhìn Nghiên Thời Thất chăm chú.
Anh đặt tay lên eo cô, dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve, tạo nên từng cơn ngứa ngáy.
Sau đó, Nghiên Thời Thất nghe thấy anh nói: “Tiểu Vũ thấy tin tức trên mạng nên tự ý gọi cho bọn họ.
Còn mấy cô bạn thân của em là do anh sắp xếp.” Cô than khẽ, vươn tay bắt lấy bàn tay đang ôm eo mình của anh.
Tay cô phủ lên mu bàn tay anh, hơi ấm dần tăng lên làm cho người ta muốn thời gian ngừng trôi ở phút giây tĩnh lặng tuyệt đẹp này.
Cô hiểu dụng ý của anh.
“Anh cho người xóa tin tức trên mạng và?”
Nghiên Thời Thất lại lên tiếng, có vẻ như đang hỏi, thật ra lại là một câu khẳng định đơn giản.
Cô hiểu rõ thủ đoạn của Thành Nghiệp Nam, dù anh ta là người quản lý xuất sắc nhưng cũng không thể nào khống chế phương hướng dư luận trong khoảng thời gian ngắn như vậy được.
Ngoại trừ Tần Bách Duật, cô không nghĩ ra bất cứ ai khác.
Nghe vậy, anh lật ngược bàn tay trắng trẻo của cô dưới lòng bàn tay mình, véo nhẹ một cái.
Anh dịu dàng ngắm cô, nhẹ nhàng nói: “Chuyện giữa hai ta, dù muốn công bố thì cũng nên do em làm.” Ý của anh là những kẻ khác không có tư cách.
Một lát sau, đồ ăn và nguyên liệu đã được xếp kín trên bàn, mọi người vui vẻ, hòa thuận cùng nhau vây quanh chiếc bàn dài.
Bởi vì có mặt Mặc Lương Vũ nên bầu không khí hài hòa hơi kỳ lạ.
Ưng Phi Phi và Doãn An Tắc luôn luôn câu nệ.
Sau khi ăn xong thì đã gần mười hai giờ đêm.
Đám đàn ông ngồi hút thuốc trong phòng khách, nhân viên dọn dẹp đồ đạc trong bếp, Nghiên Thời Thất bị Ưng Phi Phi và Doãn An Táp kéo tay đi lên tầng.
Cuối hành lang tầng hai có một ban công kiểu châu u.
Đêm thu mát mẻ, ba cô gái thân thiết ngồi quanh bàn uống nước, Nghiên Thời Thất bỗng cảm thấy mình có nguy cơ bị thẩm vấn.