Muốn nhìn cô thất thổ à? Ha ha, còn lâu nhé! Chỉ dựa vào một câu nói này của Lăng Mật mà muốn làm ảnh hưởng đến cô, quá ngây thơ rồi.
Tần Bách Duật là ai? Cậu Tư khiêm tốn ưu tú nhất của nhà họ Tần, một người đàn ông bình thường đẹp trai, giàu có và điềm tĩnh.
Dù anh từng thật sự yêu một cô gái khác, chẳng qua cũng chỉ là thất tình lục dục trong lòng mỗi người mà thôi.
Chí ít thì tại giờ khắc này, anh thuộc về cô..
Trên thế giới này, điều làm con người bất lực nhất chính là hai chữ “quá khứ”.
Ai bảo bạn không kịp xuất hiện, ai bảo năm tháng tạo nên hồi ức.
Huống hồ, chính bản thân cô cũng có quá khứ là “Bùi Đường”.
Lăng Mật muốn dùng cách này để xúi bậy, đúng là quá hão huyền.
Trong chớp mắt, Nghiên Thời Thất thu lại vẻ mơ màng, tỉnh táo nhìn Lăng Mật, không nhịn được mà bật cười, “Bây giờ thì tôi biết rồi, vậy nên cô Lăng muốn nói gì với tôi?” Lăng Mật như nghẹt thở.
Hình như cô ta không ngờ phản ứng của Nghiên Thời Thất bại thản nhiên và bình tĩnh đến vậy, không hề giống như sự tưởng tượng của cô ta, khiến cô ta tức giận vô cùng.
Cô ta đẩy lọn tóc bên khóe môi ra, cau mày ra vẻ áy náy, hai mắt sáng lên, “Hóa ra cô không biết à.
Cô Nghiên, xin lỗi nhé, tôi cứ tưởng là cô biết chứ.”
Giả vờ!
Trên mặt Lăng Mật lúc này in rõ bốn chữ: Làm bộ làm tịch! “Không sao, cô Lăng muốn nói gì thì cứ nói đi, đừng ngại.” Giọng điệu của Nghiên Thời Thất ung dung, ánh mắt hờ hững, không nhìn ra sự khác thường nào.
Lăng Mật khéo léo thở dài, mở miệng nói: “Thật ra cũng chẳng có gì.
Nếu cô không biết thì tôi cũng không muốn nói nhiều.
Chờ đến lúc Duật thật sự từ bỏ, tôi nghĩ anh ấy sẽ đích thân nói cho cô thôi.”
Dứt lời, cô ta dùng vẻ mặt thương hại như một thánh mẫu nhìn về phía Nghiên Thời Thất.
Đúng lúc này, Tấn Bách Duật không thấy Nghiên Thời Thất quay lại thì đi từ phòng khách ra.
Sau lưng anh vẫn còn tiếng nói dí dỏm của Mặc Lương Vũ.
“Đúng là tiểu biệt thắng tân hôn, cứ chốc chốc lại phải ra ngoài xem xét.” Người đàn ông cao lớn mặc áo sơ mi dần dần tới gần, Lăng Mật đứng quay lưng vào cửa chính lập tức ngoảnh lại.
Chạm phải ánh mắt nghiền ngẫm của anh, mắt cô ta liền sáng lên.
“Đang nói gì thế?” Nghiên Thời Thất quay mặt về phía anh đang đi tới.
Khi anh đến gần, cô bỗng nảy ra một ý nghĩ, bèn cười đáp: “Cô Lăng nói với em rằng anh từng yêu sâu đậm một cô gái.” Lăng Mật: “I!” Cô ta kinh ngạc nhìn Nghiên Thời Thất.
Người phụ nữ này làm gì thế? Cô ta có thể thản nhiên nói hết ra? Chẳng lẽ cô ta không lén lút điều tra hay khóc lóc chất vấn Tần Bách Duật hay sao? Dù Nghiên Thời Thất làm cách nào thì vạn lần không nên tố cáo công khai như thế này chứ! Trong tích tắc, vào đêm khuya đầu thu, dường như có cơn gió lạnh buốt giá quất thẳng lên người Lăng Mật.
Cô ta bối rối nhìn Tần Bách Duật.
Gương mặt của người đàn ông đứng gần đó nặng nề như nhuốm mực.
“Duật, em không.” Cô ta muốn giải thích nhưng lực bất tòng tâm.
Nói cũng đã nói, mỉa mai cũng mỉa mai rồi, nhưng tới khi thật sự đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Tần Bách Duật, cô ta chẳng có cách nào bào chữa cho bản thân.
Nghiên Thời Thất vẫn vui vẻ ngắm nhìn sắc mặt trắng bệch của Lăng Mật, đi về phía Tần Bách Duật, thờ ơ lướt qua cô ta rồi nói: “Cô Lăng, cảm ơn cô đã nói cho tôi biết việc này.” Một câu nói đánh Lăng Mật tan thành tro bụi.
Lăng Mật: “...” Nghiên Thời Thất, cô được lắm!