Mùi vị từ từ vào miệng mang vị chát, nhưng lại có hương thơm đậm đặc.
“Mùi vị không tồi.” Anh trả lời đúng trọng tâm, trái tim đang treo lơ lửng của Nghiên Thời Thất rốt cuộc cũng thả lỏng.
Trông thấy dáng vẻ như trút được gánh nặng của đối phương, anh kéo tay cô như muốn bảo cô ngồi xuống cạnh mình.
Nghiên Thời Thất đứng dậy khỏi tấm thảm, cử động đầu gối nhức mỏi, ngồi xuống gần anh.
Nét mặt cô còn có chút kiêu ngạo nho nhỏ, vui vẻ nhìn anh uống trà, “Xem ra em cũng có chút thiên phú pha trà!” “Bà Tần đúng là có năng khiếu kỳ lạ!” Nghiên Thời Thất có năng khiếu kỳ lạ: “...” Cô giận mà cười, đánh anh một cái, bàn tay nhỏ lập tức bị bàn tay lớn của anh ôm gọn, “Em thật sự không cần anh giúp về chuyện hôm qua à?” Nghe anh nhắc đến lễ trao giải lớn, Nghiên Thời Thất sực tỉnh, nghiêng người dựa cằm lên vai anh, dịu dàng nói: “Anh không cần giúp em đâu! Nếu như không có anh thì em cũng không thể lấy được video giám sát ở hiện trường nhanh như vậy!” Cô ngẫm nghĩ rồi lại nói: “Biện pháp này cũng là do lần trước được anh dẫn dắt, em bắt chước theo thôi.
Những điều còn lại đã được xử lý gần xong, tiếp theo cứ để Thiên Thừa Entertainment ra mặt là được.
Không thể lúc nào em gặp chuyện cũng bắt anh giúp em được!” Anh thở dài, gương mặt tràn ngập bất đắc dĩ, dùng tay nhéo gò má cô, “Học cách khách sáo với anh rồi à?” “Không phải khách sáo!” Nghiên Thời Thất dựa đầu lên vai anh.
Cô nhìn anh, chuyên tâm giải thích kĩ càng: “Những chuyện thể này không quan trọng, em có thể tự giải quyết, không cần anh phải vất vả lo lắng.” Nhưng anh đối tốt với cổ quá, mặc dù tình thể đã được đảo ngược vì cô và Thiên Thừa Entertainment đăng Weibo, nhưng sáng nay anh vẫn không đến công ty.
Đã mười giờ rồi mà anh vẫn ở nhà.
Nghiên Thời Thất lặng lẽ thở dài, rèm mi cụp xuống che đi những cảm xúc phức tạp.
Ánh mắt sâu thẳm của Tần Bách Duật tràn ngập sự nuông chiều và thương xót, anh nghiêng đầu đặt nụ hôn lên mặt cô, cũng thở dài vì cô quá hiểu chuyện và độc lập.
Hai người quản lấy nhau trong phòng khách một lúc thì Nghiên Thời Thất chợt nhớ ra một chuyện.
Cô lập tức ngồi thẳng lưng, nhìn anh rồi hỏi bí ẩn: “Tổng Giám đốc Tần...” Anh nhướng mày, nét mặt kia như đang nói “Em gọi anh là gì.”.
Nghiên Thời Thất thấy dáng vẻ khó lường kia của anh thì họ nhẹ, đổi cách xưng hô.
“Anh Tư à, từ tối hôm qua đến giờ, hình như anh chưa từng hỏi em về scandal của em và Ấn Thượng Nông nhé!” Cô rất tò mò, đây là tin tưởng hay tự tin, mà từ đầu đến cuối anh đều không hề hỏi lấy một lời.
Nếu là người khác thì chẳng phải là sẽ tranh chấp lý luận, còn cảnh cáo thêm một câu “Cách xa mấy con chó bên ngoài một chút” hay sao? Nhưng anh lại chẳng làm gì? Tần Bách Duật nhìn thấu nét mặt kinh ngạc và tò mò của cô, khóe môi mỏng nhếch lên thành đường cong vui vẻ.
Dưới ánh mắt trong veo của cô, anh mỉm cười trả lời: “Đã là scandal thì không cần hỏi nhiều!” Đáp án này làm cô bất ngờ nhưng cũng rất vui vẻ.
“Anh tin tưởng em như vậy ư?” Ánh mắt của anh sáng ngời, vừa dịu dàng vừa kiên định, anh nói: “Ừ, anh tin!” Anh tin em không làm chuyện xằng bậy! Anh càng tin rằng, anh phải dùng rất nhiều năm mới có thể bước vào trái tim cô, sao có thể để cho những gã đàn ông khác có cơ hội giành lấy cô.