***
Lúc đó, Trác Hàn ngồi trong quán cà phê, nhận được tin tức về bình luận nóng hổi trên mạng, sợ đến suýt chút nữa đập luôn máy tính.
Đây thật sự là sự hiểu lầm trăm năm khó gặp mà! Anh ta lấm lét liếc nhìn về phía góc phòng dò xét, đúng lúc trông thấy cảnh tượng Mặc Lương Vũ đang gục đầu nghe mắng.
Nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng anh ta cũng không dám tiến lên quấy rầy.
Trác Hàn cầm điện thoại soạn tin nhắn, dứt khoát căn dặn: Hãy mau chóng loại bỏ hình ảnh và hot search trên mạng, phải mau lên! Mặc Lương Vũ ngẩn người trong nhà vệ sinh hết mười phút, bấy giờ mới chậm chạp quay về chỗ ngồi.
Vừa ngước mắt lên đã trông thấy Tần Bách Duật như hoàng đế giá lâm, cậu ta nuốt một ngụm nước bọt, đi đến trước bàn, cất giọng nói: “Anh Tư...” Anh cầm cốc cà phê đặc mà nhân viên phục vụ vừa đưa tới, nhấp một ngụm, ánh mắt dừng lại trên người cậu ta như vật thể thực: “Chịu quay về rồi à?” Mặc Lương Vũ méo miệng, “dạ” một tiếng.
“Nói thử xem hôm nay cậu đã làm gì rồi?” Tần Bách Duật đặt cốc cà phê xuống, giọng nói thầm lẫn ý lạnh lùng tuôn ra khóe môi.
Nghiên Thời Thất ngồi bên cạnh kéo tay anh ở dưới bàn, khi có khi không vuốt ve.
Anh uống cà phê đặc, đắng lắm nhỉ? “Anh Tư, em sai rồi!” Mặc Lương Vũ không nói gì thêm, vừa hé miệng đã cúi đầu nhận lỗi, thái độ tốt quá mức.
Hàn Vân Đình thì uống sô-cô-la nóng ngọt ngào trơn miệng, cảm thán chế giễu: “Tôi đã nói mà, chỉ có chú Tư mới có thể xử lí chuyện này thôi!”
Mặc Lương Vũ: “...” Có phải anh em không vậy? Lương tâm không cắn rứt à? Tần Bách Duật chống một tay lên gối, nhìn Mặc Lương Vũ với ánh mắt lạnh lẽo, giọng nói hùng hậu vững vàng tràn đầy sự gay gắt dồn ép người ta: “Cậu học được cách đánh phụ nữ rồi à? Những gì cậu được dạy dỗ đều chui vào bụng chó hết rồi ư?”.
Mặc Lương Vũ toát mồ hôi như mưa.
Cậu ta cúi đầu, chắp đôi tay sau lưng, giống như đứa trẻ bướng bỉnh bị răn dạy.
Ứng Phi Phi ngồi bên cạnh không dám lên tiếng, thấy dáng vẻ thể này của cậu ta, vừa âm thầm sung sướng lại vừa cảm thấy không đành lòng.
Cô ấy hắng giọng, vừa muốn mở miệng, đã nghe thấy Mặc Lương Vũ ấm ức nói: “Anh Tư, cũng không thể trách một mình em, cô ấy còn tạt cà phê lên đầy người em.” Ưng Phi Phi: “..” Cô điên rồi mới cảm thấy không đành lòng! Nghiên Thời Thất nghe thấy câu nói này, không nén được bật cười.
Điệu bộ ấm ức kiện cáo của cậu ta rất giống chú cún con vẫy đuôi xin thương xót.
Ngay cả vẻ hoạt bát ngông cuồng giữa chân mày cũng ỉu xìu đi, nào còn vênh váo hung hăng như trước kia.
Hàn Vân Đình cũng vô tình bật cười ra tiếng.
Tên nhóc chết tiệt này, quả thật là có bản lĩnh làm người ta tức giận, mà cũng có khả năng khiến người ta vui cười.
Tần Bách Duật lại càng vì câu nói này của cậu ta mà bất lực day trán.
Thấy không khí dịu đi nhiều, Mặc Lương Vũ liếc mắt nhìn Ưng Phi Phi, đứng trước bàn sụt sịt mũi, ủ rũ khuyên can: “Anh Tư, em sai rồi.
Em...
em đã phá hỏng buổi xem mắt của cô ấy, cùng lắm thì em giúp cô ấy sắp xếp lại một buổi khác, có được không?” Ung Phi Phi: “...” Tôi lại cảm ơn cả nhà anh đấy! “Không...” Cô mở miệng muốn từ chối, nhưng chỉ thốt ra được một chữ, thì Tần Bách Duật đã gật đầu đồng ý: “Cũng được.”