Ánh mắt sáng trưng như đuốc của Lăng Mật nhìn về phía người đàn ông đối diện, cô ta mang theo tình cảm ngưỡng mộ được giấu kĩ ngóng trông một lời giải thích hoặc lí do.
Anh bắt tréo hai chân, nhìn cô ta bằng ánh mắt bình tĩnh.
Gương mặt tuấn tú sắc bén không hề khác thường, giọng nói mạnh mẽ vang lên: “Trác Hàn không đến à?” Hơi thở của Lăng Mật cứng lại, cắn lưỡi mới để được lời muốn nói vào trong, cô ta kéo dài giọng nói sâu xa: “Trác Hàn có thể đại diện thay anh ư? Nhiều năm như vậy, chúng ta...
Mấy người chúng ta đều đón sinh nhật cùng nhau, nhưng sao năm nay anh lại.” Nói đến cuối, cô ta nghẹn ngào dừng lại.
Quá đau buồn...
Cô ta đã chuẩn bị tiệc sinh nhật lần này rất tỉ mỉ, bởi vì sự vắng mặt của anh mà nó đã trở nên tẻ nhạt, nhàm chán.
“Tôi để cậu ta đến, đương nhiên có thể đại diện cho tôi.
Về việc không xuất hiện, tôi cho rằng cô cũng biết nguyên nhân.” Bình thản, tỉnh táo, lại còn một lời hai nghĩa..
Ánh mắt của Lăng Mật trở nên mờ nhạt, trong lúc mất tập trung liên hiện lên một chút bối rối.
Anh ấy đã phát hiện ra điều gì, đang ám chỉ điều gì...
Không đợi Lăng Mật tiếp tục lên tiếng, Nghiên Thời Thất đã bừng khay trà đi ra từ phòng bếp.
Ba chiếc tách sức trở nên trong suốt, sáng bóng dưới ánh đèn.
Đây không phải là bộ Thiên Phong Thủy Sắc đáng quý kia, cô không nỡ dùng nó.
Trông thấy Nghiên Thời Thất trở lại, Lăng Mật vội vã thu lại vẻ mặt buồn bã.
Cô ta vẫn chưa tìm được đáp án hài lòng, đáy mắt lóe lên vẻ không cam lòng mãnh liệt.
“Đêm nay lạnh, cô mặc ít như vậy, uống một chút trà cho ấm nhé.” Nghiên Thời Thất đặt chén trà trước mặt Lăng Mật, thái độ rất hiền hòa, tự nhiên và phóng khoáng của một bà chủ.
Dưới mắt Lăng Mật, đây chính là khoe khoang không hề che giấu.
Người đàn ông bên cạnh dựa lên xô pha, nhìn hành động của cô, đầu lông mày hơi nhíu lại.
Mình nên sắp xếp vài người giúp việc ở Vịnh Lâm Hồ rồi.
“Hai người đang nói chuyện gì vậy? Sao không tiếp tục nữa?” Nghiên Thời Thất bưng tách trà, đặt vào tay anh, nhìn anh và Lăng Mật bằng đôi mắt tò mò.
Anh nhận lấy tách sứ, tự nhiên nhấp một ngụm, kéo Nghiên Thời Thất đến gần, sau đó mới nhìn về phía Lăng Mật với dáng vẻ bình thản như cũ, “Cô cũng biết cô ấy bị thương, đương nhiên đêm nay tôi không thể tham dự tiệc sinh nhật của cô.” Đây chính là câu trả lời bổ sung của anh.
Lăng Mật cụp mắt xuống, che đi vẻ châm biếm lạnh lùng sâu xa.
Rõ ràng Nghiên Thời Thất vẫn khỏe mạnh, dù có bị thương thì chẳng lẽ còn cần anh ở bên cô ta suốt tối à? “Vậy vết thương của cô Nghiên sao rồi? Tôi có quen mấy người bạn ở bệnh viện, nếu cần giúp đỡ..” Ánh mắt đong đầy dò xét của Lăng Mật quét qua người Nghiên Thời Thất.
Cô ta chưa nói xong thì Nghiên Thời Thất đã nhướng mày cười ha ha cắt ngang, “Không làm phiền cô Lăng, có anh ấy ở đây rồi mà.” Ý ngoài lời chính là cố quen biết ai cũng vô dụng, tôi có anh Tư rồi! Lăng Mật: “...” Khó khăn lắm cô ta mới dần được cơn tức đột ngột trào dâng mãnh liệt trong lòng xuống, rất muốn xông lên xé nát dáng vẻ tươi cười bỏng mắt kia của Nghiên Thời Thất.
Bầu không khí lúc này lặng yên đầy xấu hổ.
Ngay lúc này, bỗng dưng có tiếng chuông điện thoại vang lên, phá vỡ sự đông cứng.
Lăng Mật vẫn còn chìm sâu trong nỗi buồn của mình, mãi đến khi nghe thấy lời nhắc nhở của Nghiên Thời Thất, cô ta mới vội vã, cuống quýt lục lọi di động từ trong túi xách tay ra.
“A lô, anh Cả...”
Lúc nhận điện, giọng điệu của Lăng Mật rất trịnh trọng.
“Xin lỗi anh Cả, em tạm thời có việc phải ra ngoài.” “Em biết rồi, em sẽ về ngay.”