Rõ là cứng đầu còn giả ngu!
***
Buổi đấu giá diễn ra trong khí thế hừng hực, Nghiên Thời Thất chuyên chú xem, mỗi món đồ đấu giá đều có thể nói là giá trị xa xỉ.
Không lâu sau đã đến món thứ năm, đó là bức tranh cô dừng bước quan sát trước đó.
Trên danh sách ghi rất tỉ mỉ, tên bức tranh là “Sơn Thủy Điền Viên Quy”.
Núi đen sông biếc, loáng thoáng cảnh nóng viên, là bức tranh quốc họa nổi tiếng do chính bậc thầy - ông Ôn Sùng Lễ đích thân vẽ.
Bức tranh này ý cảnh rất đẹp, núi non trùng điệp xanh mướt xen lẫn dòng suối róc rách, tựa như vẽ trên lụa.
Cô vuốt nhẹ hình ảnh trên danh sách, trong đầu hiện lên một ý nghĩa Tần Bách Duật ngồi bên cạnh thời thời khắc khắc quan tâm từng cử động của cô.
Thầy cô vuốt ve hình ảnh, gò má ẩn hiện vài phần mơ màng, anh không nhịn được tới gần bả vai cô, trầm giọng hỏi: “Em thích bức tranh
này à?”
Nghiên Thời Thất ngước mắt nhìn anh, trong mắt tràn đầy láu lỉnh, “Rất thích.” Anh nghiêm túc gật đầu, ánh mắt sâu thẳm tràn đầy sự nuông chiều, “Vậy giơ bảng đi.” Lúc này, người chủ trì đã giới thiệu xong nguồn gốc bức tranh “Sơn Thủy Điền Viên Quy” này, gõ búa gỗ một cái, cao giọng nói: “Giá khởi điểm của bức tranh này là ba triệu.” “Tự em giơ bảng!” Nghiên Thời Thất vừa nói vừa đè lại tay anh, chớp chớp mắt, cười năn nỉ: “Để em tự làm đi, được không?” Tần Bách Duật nhìn gương mặt rạng rỡ của Nghiên Thời Thất, ánh mắt cô vừa kiên trì, lại vừa giống như nhất định phải chờ anh cho phép mới được.
Không đoán ra ý nghĩ của cô, lại không muốn bỏ qua tâm nguyện của cô, cuối cùng anh đành bất đắc dĩ gật đầu.
“Cảm ơn anh Tư!”
Nghiên Thời Thất mềm giọng lấy lòng anh một câu.
Dù sao thì cô cũng luôn có biện pháp phá bỏ mọi quy tắc và sự nghiêm túc của anh.
Mà thôi, tùy ý cô là được rồi.
Sau khi anh đồng ý, Nghiên Thời Thất cười càng thoải mái.
Vào lúc có người nâng giá đến năm triệu thì cô giơ bảng số lên, báo tám triệu.
Há!
Có người đưa ánh mắt khó hiểu nhìn về phía cô.
Dạo này ngôi sao đều nhiệt tình làm từ thiện thể à? “Mười triệu!” Người chủ trì hưng phấn gõ búa: “Mười triệu, cô Lăng ra giá mười triệu, xin hỏi còn ai muốn tăng giá không?” Nghiên Thời Thất bình tĩnh cầm bảng số, nghe là Lăng Mật ra giá thì biết, cô ta cố ý.
Tần Bách Duật ngồi giữa Nghiên Thời Thất và cô ta, chia khoảng cách giữa hai người thành hai thế giới.
Nghiên Thời Thất cười lạnh, ánh mắt lóe sáng, lần thứ hai giơ bảng số, trả giá mười lăm triệu.
Người chủ trì phấn khích gõ búa gỗ hai lần: “Mười lăm triệu, người mẫu Nghiên Thời Thất ra giá mười lăm triệu! Mười lăm triệu lần thứ nhất!” Lăng Mật giơ bảng: “Hai mươi triệu!” Không khí yên tĩnh trong hội trường đấu giá ngấm ngầm trở nên khẩn trương.
Bức tranh này được người chuyên nghiệp định giá cũng là trong khoảng hai mươi triệu.
Sau khi Lăng Mật ra giá, người chủ trì cười không thấy mắt.
“Hai mươi triệu lần thứ nhất!” “Hai mươi triệu lần thứ hai!” Mỗi lần người chủ trì gõ búa đều rất vui sướng, còn không quên nhìn Nghiên Thời Thất, dáng vẻ rất chờ mong.
Không biết cô ấy còn muốn ra giá không.
Nghĩ lại thì thấy không thể nào, dù sao chỉ là một ngôi sao, sao có thể ra tay rộng rãi như tiểu thư nhà giàu được? Lúc này, ánh mắt sâu trầm của người đàn ông ngồi cạnh Nghiên Thời Thất rơi trên gương mặt cười nhạt của cô.
Anh không nói gì, chỉ yên lặng nhìn cô chăm chú.
“Hai mươi triệu..” Người chủ trì thấy Nghiên Thời Thất vẫn không nhúc nhích, đang định gõ ba lần ba thì Nghiên Thời Thất giơ bảng, “Ba mươi triệu.” Toàn hội trường ô lên.