Tôi không ngờ vừa mới về nước chưa được một tuần đã xảy ra chuyện như vậy.
Xem ra, tôi và Bùi không thích hợp ở trong nước rồi, cô nói đúng không?”
Lời nói của hai người đều chứa mùi thuốc súng, Bùi Đường và Thành Nghiệp Nam cũng nghe thấy rõ ràng.
Bùi Đường ngồi trên chiếc ghế cạnh giường nhíu mày, dáng vẻ không tán đồng nhìn Nghiên Thời Thất.
Anh ta vừa muốn mở miệng chỉ trích nhưng bả vai lại chùng xuống, liếc mắt thì thấy Thành Nghiệp Nam mở miệng nói, “Ra ngoài một lúc không?” Bùi Đường im lặng, vừa định từ chối thì giọng nói yếu ớt của Kiểu Phỉ Bạch truyền đến, “Bùi, anh và anh Thành ra ngoài đi.
Em và Thập Thất cần nói chuyện với nhau, hai người đàn ông các anh ở lại đây cũng không tiện.” “Cũng được, vậy em phải chú ý hơn đấy.” Bùi Đường liếc Nghiên Thời Thất như muốn cảnh cáo, giống như cô là bà ngoại sói độc ác vậy, còn Kiểu Phỉ Bạch thì yếu đuối giống như cô bé quàng khăn đỏ.
Nghiên Thời Thất bĩu môi mỉa mai, nhìn hai người họ rời đi.
Cửa phòng nửa mở nay khép hờ, sau khe hở không rõ ràng, cô có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân trên hành lang.
Trong phòng bệnh, sau một lúc im lặng ngắn ngủi, Kiểu Phỉ Bạch phá vỡ sự yên tĩnh, “Thập Thất, tôi đã nghe Bùi Đường nói chuyện ở trên mạng hôm qua rồi.
Tôi thật xin lỗi, không ngờ tới xảy ra chuyện, dân mạng lại hiểu lầm cô.” Nghiên Thời Thất cong môi cười, vuốt cánh hoa bách hợp, giọng điệu lạnh lùng nói: “Nếu không có người cố ý lừa dối, dù dân mạng có bản lĩnh thông thiên thì cũng sẽ không đổ trách nhiệm lên người tôi, cô nói có đúng không?” Sắc mặt Kiểu Phỉ Bạch cứng đờ, trắng đi vài phần, mất hẳn sự đoan trang, còn lóe lên vẻ chột dạ: “Thập Thất, không phải cô cho rằng tôi cố ý nói gì chứ? Tôi thật sự...
hự...” Cô ta còn chưa nói hết câu, nhưng vì nóng lòng muốn chứng minh, người cử động kéo đến vết thương trên đùi.
Trong nháy mắt, khuôn mặt cô ta trắng bệch, trên trán túa ra mồ hôi lạnh.
Thấy vậy, Nghiên Thời Thất khẽ thở dài, đưa cho cô ta một tờ khăn giấy, “Cô đừng kích động, vẫn còn bị thương đấy.
Bây giờ phòng bệnh chỉ còn có hai ta, nhỡ có xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ bị thiên hạ tấn công bằng ngòi bút lần nữa đấy!” “Thập Thất, thật ra tôi biết cô luôn hiểu lầm tôi.
Năm đó, chuyện của cô và Bùi Đường, tôi chỉ có thể nói xin lỗi.
Dù sao chuyện tình cảm cũng không có chuyện đến trước đến sau, chỉ có hai người chấp nhận lẫn nhau mà thôi.” Ý cô ta là, Bùi Đường chấp nhận cô ta, cho nên đáng đời Nghiên Thời Thất bị biến thành trò hề?!
Nghiên Thời Thất buồn cười liếc Kiểu Phỉ Bạch, đợi cô ta nói xong, mới khẽ cười một tiếng, “Cô nói xem, ở đây không có người ngoài, cô đóng vai nữ chính khổ vì tình trước mặt tôi, có ý nghĩa không?” “Cô...
Có ý gì?” Kiểu Phỉ Bạch yên lặng nhìn cô, trên mặt lộ ra vẻ khó xử.
“Kiểu Phỉ Bạch, cô còn nhớ năm đó lúc cô dẫn Bùi Đường đi đã nhắn tin khoe khoang với tôi không? Lúc đó cô thông minh và kiêu ngạo hơn bây giờ nhiều!” “Cô muốn nói gì?” Có lẽ đã phát hiện Nghiên Thời Thất không muốn đóng kịch với mình, sắc mặt Kiểu Phỉ Bạch lập tức thay đổi, thu hồi dáng vẻ hư tình giả ý vừa rồi, nghiêm mặt hỏi lại.