Trong phòng riêng có một chiếc bàn dài phủ khăn, một bó hoa được đặt chính giữa, trên tường treo tranh chữ, trông rất có phong cách.
Nửa tiếng sau, Tần Bách Noãn và Lãnh Dịch Trì đến.
Cửa phòng vừa mở, Tần Bách Noãn đã mang theo gương mặt lo lắng chạy ào vào trong.
Sau khi nhìn thấy Ôn Tri Diên, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Nếu Ôn Tri Diên thật sự xảy ra chuyện ở Lệ Thành thì chắc chắn nhà họ Lãnh phải chịu trách nhiệm.
“Tiểu Diêm, lần này em thật quá đáng!” Tần Bách Noăn không kịp chào hỏi Nghiên Thời Thất, cô đứng trong phòng, mở miệng dạy dỗ Lãnh Dịch Diêm đang ngồi ườn trên ghế.
Lãnh Dịch Trì đến sau, nét mặt âm u, đi tới bên cạnh rồi đập một cái vào sau gáy cậu ta.
“Em còn mặt mũi mà ngồi đây à? Nếu hôm nay Tiểu Diên có mệnh hệ gì, em phải dùng cái chết để tạ tội với anh!” Phụ huynh trong nhà họ Ôn lo lắng đến phát điên, cậu ta thì hay rồi, cứ bình chân như vại.
Lãnh Dịch Diêm bị đánh, mặt lập tức đanh lại, khóe mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo, cậu ta liếc Ôn Tri Diên đang cúi đầu, mở miệng châm chọc: “Anh, chị dâu, hai người nên làm rõ ràng nhé, em đến Lệ Thành để làm ăn, là cô ta nằng nặc đòi đi theo, chẳng lẽ đi lạc cũng trách em?”
Cậu ta ghét Ôn Tri Diên nhiều thế nào, ai lại không nhìn ra.
Nhưng người phụ nữ này bám dai như đỉa, không thể tách ra nổi.
Không lên được xe của cậu ta, cuối cùng lại đi ké xe bạn thân cậu ta.
Hôm qua bọn họ xuất phát từ Đế Kinh, đi xe mười mấy tiếng đồng hồ mới tới Lệ Thành.
Ai ngờ chưa kịp nghỉ ngơi thì người phụ nữ này đã đi lạc.
Mẹ nó đúng là ngu ngốc! Phiền chết đi được! Có lẽ đã quen với thái độ của Lãnh Dịch Diêm nên lần này Ôn Tri Diên không khóc, cô ta chỉ cúi đầu, không cho người khác nhìn thấy nét mặt và biểu cảm của mình.
Tần Bách Noãn giận đến choáng váng đầu ÓC, Cô không bao giờ muốn trải nghiệm cảm giác lo lắng bất lực VÌ xa cách muôn trùng nữa.
Lãnh Dịch Trì nhìn thấy vẻ mệt mỏi của Tần Bách Noãn thì xót xa kéo Cô ngồi xuống, lặng lẽ lườm Lãnh Dịch Diêm.
Đứa em trai này đúng là thiếu dạy dỗ.
“Anh Cả, chị dâu, em xin lỗi vì đã để anh chị lo lắng, sau này em sẽ cẩn thận hơn.” Ôn Tri Diên lên tiếng khi mọi người đã ngồi ổn định.
Lời nói tràn ngập áy náy khiến cho Tần Bách Noãn không thể thốt lên lời quở trách nặng nề.
Cảm giác này giống như bị người khác đấm mạnh lên lồng ngực, cô muốn đánh trả nhưng đối phương lại quỳ sụp xuống, khiến cô vô cùng tức tối.
Trong phòng riêng, không ai động đũa đến các món ăn trên bàn, Nghiên Thời Thất dựa lên ghế, nhìn chằm chằm Ôn Tri Diên không rời.
Từ khi nhận ra vẻ ngoài của cô gái này và bà Liên khá giống nhau, Nghiên Thời Thất càng ngày càng thấy kì quái.
Cô ta có một chiếc răng khểnh, Nghiên Thời Dương có hai chiếc! “Được rồi, ăn cơm trước đã!” Tần Bách Duật lên tiếng.
Anh vừa đưa khăn ăn cho Nghiên Thời Thất, vừa nhìn Tần Bách Noãn thật sâu, “Người nhà họ Ôn không đến à?”
Trong lòng Ôn Tri Diên kinh hãi, cắn môi giương mắt liếc về phía anh.
Sao anh lại hỏi câu này?
Tần Bách Noãn uống một ngụm nước, sau khi bình tĩnh lại mới lắc đầu, “Chị chưa rõ tình hình bên này, nếu tùy tiện để họ đến, tăng thêm lo lắng cũng không nên.” Dứt lời, cô lại nhìn Ôn Tri Diên, “Diên niên, em đã gọi điện bảo bình an với người nhà chưa?”
Ôn Tri Diên thu hồi tầm mắt, gật đầu lia lịa với Tần Bách Noãn, “Chị dâu, em đã gọi rồi.
Em dùng di động của anh Diêm để gọi.
Ví tiền và di động của em bị trộm mất nên mới không liên lạc với họ.
Sau này em sẽ không sơ suất như vậy nữa đâu.”