Tần thị đã bao toàn bộ khách sạn Tể Châu để tổ chức bữa tiệc này, đồng thời còn mời không ít nhân vật nổi tiếng trong hai giới thương mại và chính trị đến dự.
Đương nhiên cũng không thể thiếu được các minh tinh lên sân khấu chúc mừng.
Trên cán cờ ngoài cửa khách sạn tràn ngập lá cờ của bất động sản Tần thị, chúng như hòa vào ánh đèn sáng ngời.
Phía dưới là một tấm thảm đỏ rất dài, đám truyền thông được mời đến để PR đứng đầy hai bên.
Nhân viên của Tần thị dần dần đến hiện trường, ai nấy cũng tươi cười hưng phấn.
Đối với đám nam nữ độc thân đã lâu, việc công ty tổ chức bữa tiệc như vậy chính là cơ hội tốt ngàn năm có một để tìm kiếm người yêu.
“Ôi, kia có phải Lâm Mặc Nhi vừa giành được giải nữ diễn viên xuất sắc ở Berlin không?” “Mau nhìn kìa, người đi cùng cô ấy chính là Tiêu Hãn thân yêu của tôi! Anh Hãn, anh Hãn, em yêu anh!” Hai bên thảm đỏ trở nên náo nhiệt tưng bừng theo sự xuất hiện của các minh tinh.
“OMG! Người kia...
Có phải là Thị trưởng Tôn không?” (Á đù! Là thật đấy! Tần thị của mình ngầu quá đi! Ngay cả thị trưởng cũng mới được!” Năm giờ mười lăm phút, một chiếc xe Lincoln dài từ từ dừng lại trước đầu vào của thảm đỏ.
Nhân viên Tần Thị hai bên đường và đám phục vụ tranh nhau nhìn về phía đó.
Một nhân viên khách sạn đeo găng tay trắng nhẹ nhàng mở cửa xe sau ra, mọi người nhìn thở chờ đợi.
Đám phóng viên cũng dồn dập giơ máy ảnh ống kính rời lên bắt lấy góc đẹp để chụp.
Một đôi giày da đen bóng bước ra khỏi cửa, chiếc quần âu màu đen được cắt may riêng theo đôi chân đang bước ra kia vẽ nên đường cong hoàn hảo.
Nhìn lên một đoạn nữa là một bộ âu phục vừa người, phẳng phiu, kèm theo đó là chiếc áo sơ mi màu lam đậm.
Chiếc túi trước âu phục cài khăn vuông cùng màu, cổ áo để mở hai nút, sự kiêu ngạo nhàn nhã từ bên trong chậm rãi lan tỏa.
“Là Tổng Giám đốc Tần...” Có người nhỏ giọng thì thầm, mê mẩn nhìn thẳng về phía người đàn ông đang đứng cạnh chiếc xe.
Tần Bách Duật đứng chỉ cần đứng đó, khí chất lạnh lùng ấy đã hấp dẫn vô số tầm mắt của phái nữ.
Đôi môi mỏng của anh hơi mím lại, dùng một tay cài cúc áo âu phục, lòng bàn tay đặt ngang bụng, động tác nghiêng người đưa tay vào trong xe vô cùng tao nhã.
Lúc này, rất nhiều cô gái ôm lấy mặt, kinh ngạc mở to miệng.
Tổng giám đốc Tẩn dẫn theo bạn là nữ tới dự tiệc sao?! Ngay cả phóng viên cũng điên cuồng chụp lại cảnh này.
Dù sao thì cậu Tư nhà họ Tần trước nay quá khiêm tốn, muốn chụp được ảnh của anh đều rất khó.
Đêm nay, Tần Bách Duật không chỉ đích thân đến bữa tiệc, mà còn dẫn theo bạn dự tiệc, tin tức này rất có thể sẽ càn quét trang nhất vào ngày mai.
Đèn flash liên tục lóe lên, bảo vệ trước cửa cố gắng hết sức để giữ gìn trật tự.
ở đầu bên kia, lúc bàn tay mảnh khảnh đẹp để đặt lên lòng bàn tay của Tần Bách Duật, hiện trường âmỉ truyền đến tiếng hít khí lạnh.
Nghiên Thời Thất bước ra từ trong xe, cô mặc một chiếc váy dự tiệc vai trần lấp lánh ánh sao.
Làn da của cô trắng như tuyết, phấn mắt bao phủ lên đôi mắt hoa đào quyến rũ, chiếc môi củ ấu đẹp như răng mây đỏ hồng.
Cô buông tà váy, đứng im tại chỗ, xương quai xanh đẹp đẽ, cốt cách lung linh.
Xương hồ điệp sau lưng giống như con bướm đang muốn tung cánh bay lên.
Vẻ đẹp đích thực không nằm ở lớp da mà cốt cách bên trong, nhưng dù là diện mạo hay xương cốt thì Nghiên Thời Thất đều xuất sắc đến mức làm người khác kinh hãi.
Cô cao một mét bảy mươi lăm, bước trên đôi giày cao gót, sánh đôi cùng Tần Bách Duật.
Khí chất của hai người đều trang nhã, cô gái xinh đẹp đoan trang, chàng trai lạnh lùng, điềm tĩnh.
Dường như tất cả ánh mắt đều đổ dồn lên người họ.
Nếu ban nãy có người chỉ trỏ bạn tiệc nữ mà Tần Bách Duật đưa đến thì bây giờ trong mắt bọn họ chỉ còn lại hâm mộ và xúc động.
Xứng đôi vừa lứa!