Cô đi giày cao gót nhưng tầm nhìn thẳng khó khăn lắm mới chạm đến chóp mũi cao cao kia của anh.
Phát hiện ra ánh mắt của cô, Tần Bách Duật nghiêng đầu, đối đen như ngọc của anh phản chiếu bóng dáng cô, vừa chăm chú vừa thâm tình.
“Hồi hộp không?” Giọng anh trầm khàn đầy từ tính, như rượu ngon đậm sắc chảy xuôi từng giọt, gột rửa tâm hồn Nghiên Thời Thất.
Đôi mắt hoa đào của cô rạng rỡ nét cười, cặp môi đỏ mọng hơi hơi hé, phát ra âm điệu dịu dàng, trong trẻo: “Vẫn ổn.” Cô là người nổi tiếng nên đã quen với những trường hợp thế này, không đến mức quá hồi hộp.
Cô chỉ lo biểu hiện của mình không tốt sẽ làm ảnh hướng đến người đàn ông đứng cạnh.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên bọn họ cùng nhau dự tiệc.
“Không cần lo lắng, ở đây đều là người của Tần thị.
Có tôi ở bên em rồi, nhé?!” Nghiên Thời Thất khẽ gật đầu, đầu ngón tay siết chặt bên người đã tiết lộ cảm xúc đang rung động của cô.
“Đi nào.” Anh gập khuỷu tay lại, đợi đến khi cánh tay như ngó sen của Nghiên Thời Thất vòng qua ống tay áo của anh thì cả hai cùng nhau bước lên thảm đỏ dưới ánh mắt hâm mộ, si mê của vô số người.
“Ồ, là Nghiên Thời Thất!” Lúc hai người chuẩn bị vào hội trường, cuối cùng cũng có người nhận ra kia chính là người mẫu Nghiên Thời Thất.
“Chẳng phải cô ấy có vị hôn phu rồi hay sao? Hai ngày trước còn lên hot search mà.
Chẳng lẽ lại là...
Tổng Giám đốc Tần?” “Đừng nói lung tung, Tổng Giám đốc Tần chưa từng xuất hiện cùng với cô ấy, sao có thể là vị hôn phu của cô ấy được?” “Thế cũng chưa chắc.
Nếu như không quen biết thì sao Tổng Giám đốc Tần lại đưa cô ấy đến bữa tiệc?”
Nhất thời, mọi người bắt đầu bàn tán sôi nổi về Nghiên Thời Thất.
Thậm chí có người còn bắt đầu lên mạng tìm hiểu thông tin liên quan đến cô.
Bữa tiệc chính thức bắt đầu vào lúc năm rưỡi.
Với tư cách là người sáng lập bất động sản Tần thị, đương nhiên Tần Bách Duật phải lên sân khấu phát biểu.
Ở bên dưới, Nghiên Thời Thất đứng lẫn giữa bao người, ánh mắt xuyên qua đám đông ồn ào, níu lấy bóng người đang đi về phía trước.
Chính bản thân cô cũng chẳng hay, khóe môi của mình đã cong lên thành nụ cười ấm áp.
“Chào chị dâu Út!” Bỗng có giọng nói cợt nhả truyền từ phía sau đến, trái tim Nghiên Thời Thất nảy lên một cái.
Cô ngoảnh lại thì trông thấy Mặc Lương Vũ diện một bộ vest hồng nhạt và áo sơ mi hoa đang đường hoàng đi tới.
Bên cạnh cậu ta còn có hai người đàn ông khác.
Ai cũng có bề ngoài nổi bật, không hề kém cạnh nhưng có phần điềm đạm, chín chắn hơn Mặc Lương Vũ.
Nghiên Thời Thất đánh giá hai người này.
Cô cảm thấy họ khá quen mắt nhưng lại không hề biết đó là ai.
“Chào cậu Mặc!” Nghiên Thời Thất lại chuyển tầm mắt về phía Mặc Lương Vũ, lễ phép gật đầu chào hỏi với cậu ta, cử chỉ của cô vô cùng đoan trang.
Mặc Lương Vũ cầm lấy một ly Champagne từ chiếc khay của nhân viên phục vụ, lúc đưa cho Nghiên Thời Thất còn nâng ly nói với hai người bên cạnh.
“Sao nào, em đã bảo là chị dâu Út biết em mà!” Người đàn ông đứng cạnh chải tóc bóng mượt, mặc áo đuôi tôm màu xanh lam nhấp một ngụm Champagne, đôi mắt hẹp dài lóe lên ý cười.
“Em dâu không nỡ làm chú xấu mặt đó thôi.
Chào em dâu, anh là Kiều Mục.” Kiều Mục! Hóa ra là cậu Hai nhà họ Kiều ở Lệ Thành, mới đây không lâu có tin tức truyền ra rằng, cuộc chiến tranh giành tài sản của nhà họ Kiểu càng ngày càng gay gắt.
Sức khỏe của ông cụ Kiều yếu dần, đám con cháu nối dõi đang điên cuồng đấu đá nhau vì lợi ích thương mại của riêng mình.
Bây giờ gặp mặt trong bữa tiệc của Tần thị, Nghiên Thời Thất âm thầm đánh giá anh ta.
Nhìn qua thì dường như anh ta không hề có quá nhiều âm mưu quỷ kế.
Có lẽ đây chỉ là ảo giác mà thôi.
“Chào em dâu, còn anh là Hàn Vân Đình!” Lát sau, người đàn ông đứng cạnh Kiều Mục mới lên tiếng.
Anh ta mặc một bộ âu phục màu đen giản dị, trên gò má trắng nõn là chiếc kính gọng mảnh.
Giọng nói nghe hơi khàn, thoạt nhìn trông rất giống một quý ông dịu dàng, nhã nhặn, mang đậm hơi thở của một người có học thức.
Hàn Vân Đình...
Chỉ suy nghĩ trong chốc lát, đôi mắt của Nghiên Thời Thất bỗng sáng bừng lên.
“Anh là Hàn Vân Đình của nhãn hiệu VAN?”