Trước cửa phòng 2089, cô điều hòa nhịp thở rồi mới nhấn chuông cửa.
Chờ trong giây lát, cửa phòng từ từ mở ra, cùng lúc còn kèm theo một mùi thuốc lá nồng nặc.
Doãn An Táp nhìn Kiều Kinh bên trong cửa, đưa tài liệu trong tay tới, “Ngài Kiều, đây là tài liệu và thuốc dạ dày.” “Vào đi.” Kiều Kình đưa một tay vịn chốt cửa, liếc nhìn thứ mà cô đưa tới nhưng không nhận lấy.
Doãn An Táp: ?”
Cô cử vào như vậy, có thích hợp không?
Nhưng mà, đối phương là người đầu tư, thân phận còn cao hơn ông chủ một cấp bậc nữa, cho nên cô không dám làm trái ý anh ta.
Tuy nhiên, lúc bước vào rồi tiện tay đóng cửa lại, cô còn cố ý chừa ra một khe hở rộng cỡ hai bàn tay.
Để tránh nghi ngờ!
Căn phòng của Kiều Kinh rất lớn, bố cục lộ ra sự thoải mái của phong cách hiện đại.
Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh trắng cùng với quần âu đen, xoay người lại ngồi trước quầy rượu nhỏ, vừa hút thuốc vừa xem tài liệu.
Dường như sự có mặt của Doãn An Táp không hề ảnh hưởng tới anh ta.
Doãn An Táp bị làm lơ đứng giữa phòng thầm cảm thấy sợ hãi.
Hơn nửa đêm đi tới phòng của người đầu tư, Cô chẳng biết phải làm sao cả.
Trong lúc bụng tro tàn thuốc lá, Kiều Kinh nhíu hàng chân mày, nhìn về phía cô, “Đứng đó làm gì? Tới đây, sắp xếp lại những tài liệu này lại lần nữa đi!”
Bởi vì sự chần chừ của cô mà đôi mắt ẩn chứa sự sắc bén lập tức trở nên bất mãn.
Doãn An Táp không nói tiếng nào nhưng cũng nhanh chân đi tới bên cạnh quầy rượu nhỏ, dựa theo chỉ thị của Kiều Kinh mà sắp xếp lại đống tài liệu đã bị anh ta lật lộn xộn lại cho ngay ngắn.
Động tác của cô rất mau lẹ, mức độ chấp hành mệnh lệnh rất cao.
Ở trong công ty, công việc cô làm nhiều nhất chính là cái này.
Cô không có kinh nghiệm, không có trình độ học vấn, cho nên phải hoàn thành tốt những chuyện trong khả năng cho phép thì cô mới có thể đi tiếp từng bước kiên định.
Lúc làm việc, Kiều Kình rất nghiêm túc.
Đôi khi anh ta sẽ nhíu mày lại, tay cầm bút máy thỉnh thoảng viết mấy chữ trên tài liệu.
Không thể nghi ngờ, một người đàn ông xuất sắc lại nghiêm túc như vậy là có sức hấp dẫn nhất.
Doãn An Táp đứng ở bên cạnh, trộm nhìn người đàn ông cho dù đang ngồi trên ghế quầy bar nhưng vẫn cao hơn cô không ít kia.
Lúc trước, Cô rất hiếm khi gặp được Kiều Kinh trong công ty, chứ đừng nói chi giúp đỡ anh ta làm việc trong khoảng cách gần như giờ phút này.
Trong thế giới cằn cỗi của cô, anh ta quá xuất sắc, quá anh tuấn, quá xa vời không thể với tới, giống như mặt trăng trên bầu trời vậy.
Trong lòng của Doãn An Táp cũng không hề xuất hiện bất kì cảm xúc chập chờn không nên có nào cả.
Cô biết thân phận và địa vị của mình, cho nên chỉ đơn giản là dùng ánh mắt tán thưởng để nhìn người đàn ông đẹp mắt trước mặt này thôi.
Mà hôm nay, trong kiếp sống tạm của cô, cuộc sống của cô chỉ vừa có bước chuyển biến tốt đẹp thôi, thì làm sao cô dám có bất kì suy nghĩ không nên có nào chứ.
Nhưng con người ấy mà, cho dù vẫn luôn biết rõ trong lòng, nhưng lại sẽ càng lún càng sâu hơn.
Có lẽ là ánh mắt của Doãn An Táp nóng bỏng quá mức cho nên ảnh mắt Kiều Kinh chợt thoáng qua, đụng phải tầm mắt cô.
Tuy anh ta không nói gì, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu vì ánh mắt chăm chú, không hề che giấu đó của cô.
Vì vậy, gương mặt Kiều Kình lập tức trở nên nghiêm nghị hơn, trong đôi mắt lộ ra tức giận: “Cô đang nhìn cái gì?” “Ngài Kiều, tôi không, không nhìn gì cả.” Doãn An Táp lúng túng một hồi, ánh mắt lập lòe, cảm thấy rất xấu hổ vì hành động không phù hợp của bản thân.
Đôi mắt sâu thẳm của Kiều Kình nhìn cô, ngay sau đó bèn phất tay, “Cô đi ra ngoài đi.” “Vâng.” Doãn An Táp xoay người, ngượng đỏ mặt.
Vào lúc kéo cửa phòng ra, chẳng biết bị ma quỷ xui khiến thế nào mà cô lại quay đầu dặn dò: “Ngài Kiều nhớ uống thuốc dạ dày ạ.” Động tác cầm bút máy của Kiều Kinh chợt khựng lại một lát, anh ta dời mắt nhìn về phía cửa phòng.
Nhưng trong tầm mắt chỉ còn lại cái bóng vạt áo Vội vã rời đi của Doãn An Táp mà thôi.