Nghiên Thời Thất đang ngồi ở một vị trí gần cửa sổ, lúc thì ngắm nghía khung cảnh cuối thu ngoài cửa sổ, khi thì liếc nhìn di động.
Không lâu sau, có tiếng bước chân từ những bậc thang gỗ truyền tới.
Nghiên Thời Thất nghe tiếng nhìn sang, thấy Ôn Tranh thong thả bước tới.
Cô vẫn giống tối qua, tóc ngắn gọn gàng, mặc một bộ quần áo màu đen cùng đôi bốt cổ ngắn.
Đôi mắt cô chứa ý cười nhìn Ôn Tranh ngồi xuống đối diện mình.
“Xin lỗi, tôi đến muộn.” Giọng Ôn Tranh không dịu dàng như Nghiên Thời Thất, thanh thanh, khàn khàn,
Nghiên Thời Thất cười lắc đầu, “Không muộn, tôi cũng vừa mới đến thôi.” Nói xong, cô nhìn thấy trên gò má của Ôn Tranh dán một miếng băng cá nhân, “Mặt cô sao thế?” Ôn Tranh đưa ngón tay mảnh khảnh của mình lên xoa nhẹ miếng dán, nhếch môi nói, “Không sao, hôm qua không cẩn thận cọ rách da.”
Cuối cùng vẫn không tìm được hộp phấn nên cô đành dùng miếng dán Urgo dán lên vết thương.
Còn vết thương trên khóe miệng khá nhạt nên cô cũng không cố ý giấu đi.
Nghiên Thời Thất quan sát Ôn Tranh, bỗng nhiên cảm thấy cô ấy có rất nhiều bí mật.
Suy nghĩ một lát, cô che giấu cảm xúc của mình, đưa menu cho Ôn Tranh, dầu môi nói, “Cô xem thử muốn uống gì nào?”
Ôn Tranh gọi một tách Americano, Nghiên Thời Thất vẫn chọn Caramel Macchiato.
Cô thích loại cà phê này, vừa có vị ngọt của Caramel, lại có mùi thơm ngát của cà phê.
Có lẽ là vì chưa quá quen, hai người gọi cà phê xong liền im lặng ngại ngùng.
Thật ra trong lòng Nghiên Thời Thất Có rất nhiều câu hỏi.
Cô nhấc cà phê lên nhấp môi, nhìn Ôn Tranh, suy nghĩ xem phải bắt đầu như thế nào.
“Cô...”
“Cô...”
Hai người vừa đặt tách cà phê xuống, cùng nhìn về phía đối phương, cùng lên tiếng.
Cả hai ngạc nhiên ngẩn ra, lại lập tức trăm miệng một lời.
“Cô nói trước đi...”
“Cô nói trước đi...”
Hai người lại nhìn nhau, rồi đồng thời cười thành tiếng.
Vài phút ngắn ngủi này lại tình cờ kéo gần khoảng cách của hai người.
Nghiên Thời Thất áp tay lên tách cà phê, nhìn Ôn Tranh chăm chú, “Cô là người nhà họ Ôn đúng không?”
Tuy là câu hỏi, nhưng cô lại nói với giọng khẳng định.
Ôn Tranh cũng không ngạc nhiên, áp tay lên tách cà phê, như cười như không nhìn Nghiên Thời Thất: “Sao cô lại nghĩ tôi là người nhà họ Ôn?”
Trực giác!” Nghiên Thời Thất trả lời dứt khoát.
Ôn Tranh nhướng mày.
Đối diện với ánh mắt sáng rực của Nghiên Thời Thất, đôi mắt của Ôn Tranh trở nên hơi uể oải, yếu ớt đáp: “Đúng, nhưng bây giờ tôi đã không còn là người nhà họ Ôn nữa!” Nói đúng hơn, từ năm năm trước cô đã không còn là người của nhà họ Ôn.
Có lẽ có thể gọi cô là “ma” của nhà họ Ôn thì đúng hơn.
“Có thể nói với tôi đã xảy ra chuyện gì không?” Nghiên Thời Thất nhìn thấy rất nhiều cảm xúc phức tạp trong đôi mắt mờ sương của Ôn Tranh.
Nhất là từ giọng nói tối tăm mỉa mai của cô ấy, cô càng cảm giác được mọi chuyện không hề đơn giản.
Vừa dứt lời, bỗng tầng dưới quán cà phê truyền tới tiếng bước chân ồn ào vội vàng.
Nghe như Có rất nhiều người.
Cuộc nói chuyện bị cắt ngang, hai người cùng quay sang nhìn.
Trên bậc thang vào tầng ba có bốn năm người đàn ông mặc cảnh phục xông lên.
Vừa lên tới nơi, ánh mắt họ đều nhanh chóng rơi vào chiếc bàn vuông bên cửa sổ nơi hai người đang ngồi, sau đó bước nhanh tới.