Trước đây, cô chưa bao giờ nghĩ mình không phải là con cái nhà họ Nghiên.
Kể cả thái độ ghẻ lạnh của bà Liên cũng chưa từng khiến cô nảy sinh bất cứ nghi ngờ nào.
Mà bây giờ, chính miệng Ôn Tranh xác nhận thân phận của cô, lại khiến lòng cô rối loạn.
Nghe thấy câu hỏi của Nghiên Thời Thất, Ôn Tranh hạ tay xuống, lại cầm chai nước lên nhấp môi, ánh mắt có vẻ mơ hồ, “Chỉ xét riêng về diện mạo của chúng ta thôi, thì chị có thể khẳng định được.
Nhưng để cho chắc chắn, thì nên làm giám định DNA một lần, có lẽ sẽ đáng tin cậy hơn.” Ôn Tranh rất bình tĩnh, ít nhất là không có cái kiểu kích động mù quáng nhận bừa người thân.
Kết luận chỉ dựa vào diện mạo là quá vô trách nhiệm.
Nếu nhận người thân rồi, mà cuối cùng lại không phải, vậy thì chỉ càng tổn thương hơn.
Nghe vậy, Nghiên Thời Thất cũng đồng ý đáp lại, “Như vậy cũng tốt, rất hợp lí.” Thấy cô không phản cảm khi nhắc đến việc giám định DNA, Ôn Tranh cảm thấy yên tâm.
Lúc này, Ôn Tranh đứng dậy khỏi ghế sô pha rồi đi đến cửa sổ sát đất trong phòng khách.
Cô di nhẹ đầu ngón tay trên cửa kính, thốt lên tự giễu: “Nếu em xuất hiện từ năm năm trước, có lẽ sau đó chị cũng sẽ không xảy ra chuyện.” Nghiên Thời Thất nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô, suy đoán, “Năm năm trước chị đã nghi ngờ Ôn Tri Diễn rồi sao?” Ôn Tranh không quay lại, như đang thầm thở dài, cười khẩy nói, “Chính xác mà nói, là sáu năm trước! Bởi vì vào thời điểm đó, chị tình cờ phát hiện ra, Ôn Tri Diễn sở hữu nhiều bất động sản ở Đế Kinh.
Em biết không? Mặc dù nhà họ Ôn tại Để Kinh là danh gia vọng tộc, ông nội lại là họa sĩ tranh thủy mặc nổi tiếng, nhưng gia đình chúng ta có dòng dõi gia giáo, luôn coi tiền bạc là vật ngoài thân.
Nhà họ Ôn có tiền, nhưng chưa bao giờ hoang phí, tuân thủ gia phong sống tiết kiệm.
Từ nhỏ chúng ta cũng đã được răn dạy, không lấy tiền bạc làm lẽ sống.
Vào thời điểm đó, Ôn Tri Diễn vừa đến tuổi trưởng thành, làm thế nào cô ta lại có tiền mua nhà ở Đế Kinh? Điều này không phù hợp với quy tắc của nhà họ Ôn.
Ngay cả những món quà do người lớn tặng cũng đều rất công bằng, công khai.
Cũng như trong lễ trưởng thành, mỗi chúng ta đều nhận được quà từ gia tộc.
Hơn nữa, chi phí sinh hoạt hằng tháng và tiền tiêu vặt của con cái nhà họ Ôn là cố định.
Ngay cả khi Ôn Tri Diễn tích lũy tiền tiêu vặt trong mười tám năm, cô ta cũng không đủ khả năng mua một căn nhà ở Đế Kinh, đừng nói đến lúc đó cô ta đã có hơn ba căn nhà.
Em có biết sau này chị lại phát hiện ra những điều lố bịch gì nữa không?” Nói đến đây, Ôn Tranh quay người nhìn Nghiên Thời Thất.
Ánh mặt trời mùa thu ngoài cửa sổ chiếu vào chói mắt, như bao bọc cổ trong quầng sáng rực rỡ.
Nhưng từ mắt mình, cô lại không thể nhìn thấy chút ánh sáng nào, như bị che lấp trong bóng tối dày đặc.
Ánh mắt của Nghiên Thời Thất và Ôn Tranh giao nhau.
Nghiên Thời Thất đứng dậy trong vô thức, bước từng bước về phía cô, “Là chuyện gì?” Còn có bao nhiêu bí mật được ẩn giấu dưới vỏ bọc khôn khéo đó của Ôn Tri Diễn? Ôn Tranh nhìn chằm chằm vào bóng của Nghiên Thời Thất.
Thấy cô bước đến bên cạnh cùng đứng trước cửa sổ với mình, Ôn Tranh rời mắt nhìn xuống con đường tấp nập bên dưới, nói rõ từng chữ, “Chị phát hiện ngoài nhà họ Ôn, còn có một cặp vợ chồng vẫn chu cấp cho Ôn Tri Diễn.
Từ khi bắt đầu nghi ngờ, chị cố tình theo dõi cô ta.
Cặp vợ chồng đó đối với cô ta rất tốt, muốn gì được nấy.
Nhắc tới việc này, nếu không phải là chị tình cờ phát hiện, có lẽ không ai trong nhà họ Ôn biết được, cô con gái thứ hai ngoan ngoãn, thông minh xuất chúng trong mắt bọn họ, lại có nhà riêng đứng tên của mình.” Một cặp vợ chồng vẫn chu cấp cho Ôn Tri Diễn...
Câu nói này của Ôn Tranh khiến Nghiên Thời Thất lập tức nghĩ ngay đến ông Nghiên và bà Liên.
Cô nhớ, cứ cách vài tháng họ lại đến Để Kinh một chuyến, với lí do bàn chuyện kinh doanh.