Vết thương trên chân lành nhanh thật, xem ra cô ta không định tiếp tục giả vờ nữa rồi! Lúc này Kiểu Phỉ Bạch không để ý tới sắc mặt kì lạ của Nghiên Thời Thất.
Cô ta đứng cạnh Kiều Mục, vì sự hờ hững của đối phương mà nụ cười trên mặt cô ta cũng trở nên mất tự nhiên.
Cô ta vuốt ve lọn tóc mai, cố gắng giả vờ bình tĩnh, tiếp tục nói: “Anh Hai, gần đây sức khỏe ông nội không tốt.
Lúc nào anh rảnh thì về nhà thăm ông nhé?” Nghe vậy, lông mày đen đậm của Kiều Mục cau lại, anh cầm ly Champagne nhìn thẳng về phía trước, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như cũ.
“Khi nào rảnh thì khắc về!” Chỉ trong tích tắc, nụ cười của Kiểu Phỉ Bạch hoàn toàn cứng đờ.
Gương mặt cô ta tràn ngập nét xấu hổ, bối rối đứng nguyên tại chỗ.
Sự việc xảy ra khác xa so với tưởng tượng của cô ta.
Cô ta không ngờ rằng Kiều Mục sẽ làm mình mất mặt trước người ngoài như vậy.
Nhất là khi Nghiên Thời Thất vẫn còn ở đây! Bởi vì nhìn thấy Nghiên Thời Thất nên cô ta mới có ý đến chào hỏi để khoe khoang thân phận.
Vốn dĩ định tung đòn phủ đầu với đối phương nhưng cô ta chẳng ngờ người nhục nhã ê chề lại chính là mình.
Nghiên Thời Thất nhìn thấy sự phẫn nộ lóe lên trong mắt cô ta nên thu lại nét mỉa mai trên mặt mình, quay sang nhìn Tần Bách Duật.
“Tôi muốn ra ngoài cho thoáng!” Tần Bách Duật giữ vòng eo mảnh mai của cô, nhìn cô bằng ánh mắt nuông chiều.
“Ừ, tôi đi với em!” Vừa nói, anh vừa cầm lấy ly Champagne của Nghiên Thời Thất đưa cho phục vụ, rồi cùng cô đi về vườn hoa phía sau của khách sạn Tể Châu dưới ánh mắt kinh ngạc của Kiểu Phỉ Bạch.
Mãi đến khi bóng dáng bọn họ biến mất trong đám đông, Kiểu Phỉ Bạch mới tìm lại được tiếng nói của mình, giọng điệu tràn ngập nghi ngờ.
“Anh Hai, ngài Tần đang qua lại với Nghiên Thời Thất à?” Thế mà Nghiên Thời Thất lại có thể bám được vào nhà họ Tần.
Trước kia cô ta đã biết anh Hai và cậu Tư nhà họ Tần có quan hệ thân thiết.
Nếu hai người kia có tình cảm mập mờ thì chắc chắn Kiều Mục biết rất rõ.
Lúc này, Mặc Lương Vũ và Hàn Vân Đình thờ ơ lạnh nhạt nãy giờ bỗng quay sang nhìn nhau.
Trong mắt hai người đều lóe lên thâm ý khó phân biệt.
Dưới sự đánh giá của họ, IQ cô Kiều này đúng là khiến người khác ngại thay.
Kiều Mục uống cạn ngụm Champagne cuối cùng, đầu ngón tay vuốt ve ly thủy tinh, ánh mắt lạnh lẽo phóng về phía Kiểu Phỉ Bạch, “Cô đang hỏi ai thế? Sống trong giới giải trí lâu quá nên não bị thoái hóa rồi à?” Anh vừa dứt lời thì mặt mũi Kiểu Phỉ Bạch cũng trắng bệch.
Toàn thân cô ta run rẩy dưới ánh mắt hung ác, nham hiểm của Kiều Mục.
Sao cô ta lại quên rằng cậu Hai nhà họ Kiều chưa bao giờ là người lương thiện, cũng chưa từng quan tâm đến tình cảm anh em.
Thế mà cô ta còn mơ mộng hão huyền có thể mua được tin tức từ miệng anh...
Cuối cùng thì Kiểu Phỉ Bạch cũng không thể chịu nổi sự lạnh lùng làm người khác sợ hãi của Kiều Mục, đành phải quay lưng, túm váy chạy trối chết.
Cô ta sẽ không bỏ cuộc! Nghiên Thời Thất làm danh tiếng của cô ta trượt dốc không phanh trong giới giải trí, Kiều Mục còn châm chọc, dè bỉu, cô ta nhất định sẽ khiến bọn họ phải hối hận vì những hành động của mình!
Trong vườn hoa phía sau khách sạn Tể Châu, từng bậc thang lớn đều được xếp đều đặn, cỏ cây xanh mướt tốt tươi.
Ánh đèn màu nude mờ ảo in xuống mặt hồ nhân tạo, làm cho luồng sáng âm u gợn sóng lăn tăn.
Vài chiếc lá sen xoay tròn khi có cơn gió lướt qua mặt hồ.
Nghiên Thời Thất đi giày cao gót, cẩn thận bước từng bước trên bậc thang.
Ngọn đèn như sương mù phủ lên cơ thể cô, ánh sao lấp lánh trên váy ảnh lên theo từng cử động của cô, trông hệt như yêu tinh thuần khiết, xinh đẹp hòa vào bóng đêm.
Phía sau là tiếng bước chân đều đều.
Cổ ở đằng trước, anh đi đằng sau.