“Anh Duật, Thị trưởng Tôn đang tìm anh đấy.
Ông ấy nói là có việc phải về trước, hiện đang ở đại sảnh chờ anh.” Tần Bách Duật khẽ gật đầu, xoay người ngoái nhìn cô gái sau lưng.
Không đợi anh lên tiếng, Nghiên Thời Thất đã thúc giục, “Đừng để thị trưởng đợi lâu, anh mau đi đi.” “Ừ, em cẩn thận chút, có chuyện gì cứ tìm mấy người bọn họ”.
Tần Bách Duật cẩn thận dặn dò rồi đi đến cạnh Mặc Lương Vũ, liếc qua cậu ta, dặn dò: “Chăm sóc cô ấy cho tốt đấy!” Mặc Lương Vũ vô thức khép hai gót chân lại với nhau, đứng thẳng người, trả lời rõ ràng: “Nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!” Tần Bách Duật nhìn cậu ta như nhìn kẻ bại não, sau đó cất bước hiên ngang rời khỏi vườn hoa.
Vừa trở lại hội trường, Mặc Lương Vũ không kiềm được thói háo sắc của mình, quên mất lời dặn của anh Duật nhà cậu ta, đi tới quyến rũ một cô minh tinh nhỏ, vui đến nỗi quên cả lối về.
Nghiên Thời Thất đi vào hội trường với ánh mắt băn khoăn.
Không nhìn thấy bóng dáng Tần Bách Duật đâu, cô tìm một góc yên tĩnh, cầm ly Champagne nhìn ra hội trường náo nhiệt.
Các thương nhân đang giao lưu, nâng ly cạn chén với nhau, những minh tinh đến đây chúc mừng không ngừng đi qua đi lại như thoi đưa trên sân khấu, một cảnh tượng vui vẻ thuận hòa.
Lúc này, có tiếng bước chân đến gần và tiếng nói chế giễu sau lưng Nghiên Thời Thất: “Nghiên Thời Thất, cô thật có bản lĩnh!” Nghiên Thời Thất cầm ly rượu, ung dung xoay người.
Chạm phải ánh mắt hàm chứa nụ cười khẩy của Kiểu Phỉ Bạch, cố lạnh lùng nhíu mày, thủng thẳng mở miệng: “Cô nói gì cơ?” Khuôn mặt vốn đoan trang, tao nhã lịch sự của Kiểu Phỉ Bạch bị vẻ giận dữ xâm chiếm, mất đi phong thái tiểu thư khuê các, mang theo vài phần vội vàng, nói năng lỗ mãng, “Có thể bám được cậu Tư nhà họ Tần, hẳn là cô tốn không ít tâm tư nhỉ!” Thì ra là nói đến chuyện này! Nghiên Thời Thất khẽ thở dài.
Ở góc sáng của hội trường, đôi mắt trong veo của cô lóe lên ánh sáng âm u, giọng nói mềm mại như nước, mang theo sự mỉa mai và lười biếng, đổi chủ đề: “Có thời gian quan tâm đến chuyện của tôi, xem ra cô đã khống chế được lời bàn tán trên mạng rồi nhỉ?”
“Có!”
Kiểu Phỉ Bạch cảm thấy đau lòng, nhớ lại những lời gièm pha và chửi rủa mà cô ta gặp phải trong khoảng thời gian này, tất cả đều là do Nghiên Thời Thất đổ lên người cô ta.
Càng nghĩ càng hận, càng hận thì cô ta càng không muốn thấy thái độ hờ hững của Nghiên Thời Thất.
Giờ phút này, hai cô gái có dáng người và nhan sắc nổi bật như nhau đang rất bắt mắt trong số những vị khách đi qua đi lại.
Nhất là Nghiên Thời Thất trong chiếc váy dạ hội ánh sao kia, dù đi đến đâu cũng là tâm điểm chú ý.
Kiểu Phỉ Bạch phải kiềm chế nhiều lần mới nén được lửa giận đang cháy phừng phừng trong lòng.
Không biết cô ta nghĩ gì mà chợt cười khẩy một tiếng, trong mắt ẩn chứa mấy phần hung tàn, “Bùi Đường bỏ cô, cô lại bám vào nhà họ Tân! Mong cô có thể kiêu ngạo thế này hoài!” “Cảm ơn lời chúc tốt lành của cô!” Nghiên Thời Thất cầm ly Champagne tỏ ý với cô ta, cười nhẹ như mây trôi.
Kiểu Phỉ Bạch: “...”
Trước khi quay người, Kiểu Phỉ Bạch nhìn cô mấy giây bằng ánh mắt sâu xa, sau đó ngạo mạn rời đi như con chim công.
Nhếch môi nhìn theo bóng lưng cô ta, Nghiên Thời Thất cảm thấy thế này cũng tốt, ít nhất sau khi đoạn ghi âm ở bệnh viện bị công khai, rõ ràng là Kiểu Phỉ Bạch đã không còn ý định giả vờ chào hỏi cô nữa.
Cô vẫn buồn chán đứng trong góc nhỏ, rất muốn rời đi sau khi lấy điện thoại ra xem giờ.
Ý nghĩ vẫn chưa biến thành hành động thì một nhân viên phục vụ bưng khay đi tới: “Xin chào cô Nghiên, Tổng Giám đốc Tần bảo tôi đưa cái này cho cô!” “Cái gì đấy?” Nghiên Thời Thất nghi hoặc dò xét, nhìn thấy một chiếc thẻ để trên chiếc khay phủ khăn đỏ.
Cô cầm lên xem thử, bên trong còn kẹp thêm một tấm thẻ phòng, số phòng 3086.
Nghiên Thời Thất: “?”