Nhận ra được động tác của cô, người đàn ông bên cạnh lập tức cất giọng trầm thấp, “Đừng nhúc nhích!” Tần Bách Duật ôm cổ, tay kia thì nhẹ nhàng chụp lấy gáy cổ, hoàn toàn ôm trọn cô vào lòng.
Nghiên Thời Thất dựa vào ngực anh, chóp mũi loáng thoáng có thể đụng tới yết hầu anh.
Cô chớp mắt mấy cái, lông mi dài và rậm phớt qua da anh ở góc độ nào đó không biết.
Trong vòng ôm khiến người ta vừa yên tâm vừa động lòng thế này, cô ngừng giãy giụa, dựng thắng tại lắng nghe động tĩnh như con mèo ngoan ngoãn.
Cậu Yên bị hành hạ không ngồi dậy được, xương mũi vỡ, bắp chân đau đến nỗi khiến hắn run rẩy cả người.
Hồi lâu sau, Hàn Vân Đình mới thờ ơ cầm điện thoại di động lên xem nội dung phía trên, cất giọng trầm khàn: “Yên Tử Duy, con trai độc nhất của nhà họ Yên ở Lệ Thành.” “Nhà họ Yên? Sao em chưa từng nghe nói đến?” Mặc Lương Vũ nghe Hàn Vân Đình tuôn một tràng dòng họ của đối phương, sau khi trầm tư suy nghĩ vẫn ngơ ngác.
“Chỉ là một doanh nghiệp nhỏ, hiện đang có ba mươi cái siêu thị.” Hàn Vân Đinh lạnh lùng nói.
Mặc Lương Vũ: “...” Thảo nào chưa từng nghe nói đến, chỉ có ba mươi cái siêu thị mà đã dám ra đây phách lối, quản gia nhà bọn họ còn giàu hơn nhà họ Yên nữa đấy! Yên Tử Duy nằm dưới đất kêu nhỏ dần, dự cảm không tốt trong lòng càng mãnh liệt hơn.
“Mày...
Rốt cuộc tụi bây là ai?” Chưa đầy mười phút đã tra ra bối cảnh của hắn, nỗi sợ hãi dần dần chiếm cứ lý trí hắn.
Lúc này, ánh sáng trong phòng vẫn lờ mờ như cũ, chỉ có hai chiếc đèn ngủ ở hai bên giường là sáng.
Mặc Lương Vũ khinh thường “xì” một tiếng, cúi người xuống trước mặt hắn, cất giọng trầm lạnh, “Ngay cả bọn tao là ai cũng không biết, ai cho mày cái gan chó đụng đến người của bọn tao ở đây?” Mục Kiều khoan thai mặc áo đuôi tôm xuất hiện ngoài cửa phòng, tiện tay bật đèn.
Sau khi bóng tối được xua tan, Yên Tử Duy nheo mắt nhìn mấy người vô cùng xuất sắc trước mặt, lập tức run lẩy bẩy.
“Mặc...
cậu Mặc..” Yên Tử Duy hoảng hốt lắp bắp, quên cả đau đớn, khắp người bắt đầu vã mồ hôi như tắm.
Có lẽ hắn đã đoán được thân phận của mấy người đàn ông trước mặt.
Ở Lệ Thành, không ai là không biết con trai độc nhất của nhà họ Mặc - Mặc Lương Vũ là công tử bột gian xảo, từ trước đến giờ không giao thiệp với người ngoài.
Cậu ta thuộc giới hào môn thể gia đẳng cấp, quyền tiền song hành, người ngoài muốn chen chân vào cũng không có cơ hội.
Mặc Lương Vũ liếc nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Yên Tử Duy, sau đó đứng dậy nhìn về phía Tần Bách Duật, giọng điệu ngầm có ý lấy lòng: “Anh Duật, anh nói xem phải xử nó thế nào?” Đêm nay, cậu ta đã suýt gây ra sai lầm lớn, lúc này chỉ có thể ra sức tra tấn Yên Tử Duy mới có thể khiến anh Duật bớt giận! Đôi mắt sâu thẳm của Tần Bách Duật lóe lên vẻ dữ dằn nham hiểm, môi mím thành đường cong lạnh lùng, ánh mắt lạnh bằng, “Loại bỏ nhà họ Yên.” Nghe vậy, Yên Tử Duy hít một hơi lạnh, Mặc Lương Vũ vội vã gật đầu, “Yên tâm, em sẽ giải quyết chuyện này đâu vào đấy!” Loại bỏ nhà họ Yên có nghĩa là sau này nhà họ Yên sẽ không còn tồn tại ở Lệ Thành nữa! Tần Bách Duật ôm Nghiên Thời Thất quay người.
Trước khi rời khỏi, anh lườm Mặc Lương Vũ bằng ánh mắt u tối, Mặc Lương Vũ rùng mình, nổi da gà.
Tiêu rồi!
Anh Duật vẫn còn giận! Thôi không nhìn theo bóng dáng Tần Bách Duật đi xa nữa, Mặc Lương Vũ quay lại thấy Yên Tử Duy là lửa giận trong người lại bùng lên.
Cậu ta căm hận đá hắn một cú, “Mẹ nó, mày đúng là kẻ gây họa! Nói! Hôm nay ai bảo mày làm thế? Mày nói rõ ràng cho tao, nói rõ thì tao còn tha cho nhà họ Yên của mày một lần!” Nghe xong câu này, Yên Tử Duy chật vật đứng lên, mũi vẫn còn chảy máu, khó khăn lắm mới quẩn được khăn tắm đàng hoàng, khập khiễng nói ra hết toàn bộ mọi chuyện.